Ngụy Tư San cố tình di chuyển người, để cho chiếc vali tiền đỏ chói mắt kia, có thể bị người đứng ở ngoài cửa nhìn thấy rõ ràng.
Đôi môi đỏ mở ra: “Cô của năm đó, coi tiền bạc như rác rưởi, mà cô của bây giờ thì sao? Vì chút tiền này, mà có thể hèn hạ tới mức đi nịnh nọt một lão già trọc đầu.
Giản Đồng, tôi khinh thường cô.”
Tiêu Hằng bỗng hít thở khó khăn.
Không! Đây không phải là thật! Đây không phải là Giản Đồng mà anh quen biết! Nhưng sự quan sát của anh, lại đặt lên chiếc vaili tiền đỏ kia, có thế nào cũng không thể xê dịch mắt! Đôi mắt của anh co lại, cắn răng chìa tay ra, xông vào cánh cửa đó, ra sức đẩy ral Tiêu Hằng đứng ở cửa: “Tôi không tin!”
Ánh mắt của anh, quật cường đặt lên trên người của Giản Đồng!
– —————–