– Khụ khụ, ta cũng không nói dông dài. Lần này Tiểu Hắc ta mạo muội muốn dựng lên một bẫy rập để đánh lạc hướng kẻ địch ….
Tiểu Hắc vừa đứng lên đã thao thao bất tuyệt, ý tưởng tuôn ra như mưa rào. Chiến lược cũng không có gì đặc biệt, đơn thuần chỉ là dẫn dụ chủ lực của địch vào một khu vực định sẵn đã đặt sẵn loại bom mini do Tiểu Hắc mang theo. Tiếp đó chỉ cần kích hoạt bom nổ khiến cho chiến lực của đối phương giảm mạnh thì Mạc Kiếm Môn sẽ có thể lật ngược thế cờ.
Lúc đầu nhiều vị trưởng lão đều tỏ ra không hài lòng với kế hoạch nêu trên, bản tính bọn họ đều giống như Dực Vũ lúc trước. Tất cả đều là lão thất phu cố chấp, không muốn dùng ám chiêu để giành thắng lợi. Phải đến khi Loan Phụng lên tiếng thì tất cả mới đành gật gù làm theo. Theo lý lẽ của vị đại trưởng lão thì dùng lễ quân tử đối với hạng tiểu nhân là hành động tự sát, nếu Mạc Kiếm Môn bị diệt vong thì cái khí tiết chó má kia có tác dụng gì cơ chứ.
Nhiệm vụ của các vị trưởng lão cũng không đơn giản, người thì phụ trách tập luyện cho đệ tử chuẩn bị đột kích, người thì tham gia vào việc cảnh giới. Riêng một vị trưởng lão được Tiểu Hắc mời đến một phòng riêng, vị này trong lúc họp bàn đã dũng cảm đứng ra xung phong nhận trách nhiệm truyền tin.
– Viên trưởng lão, nhiệm vụ lần này cực kỳ cơ mật. Thành bại của Mạc Kiếm Môn đều nằm trong tay của người, hi vọng người hãy cố gắng hết sức.
Tiểu Hắc nét mặt trịnh trọng đưa một phong thư cho vị trưởng lão nét mặt hiền từ trước mặt, miệng căn dặn không ngừng, tạo cho người nghe có cảm giác vô cùng quan trọng.
– Tiểu Hắc thiếu gia yên tâm, Viên Can ta xin thề, tuyệt đối sẽ mang được tin tức đến cho người của cậu. Nếu không làm được, lão phu sẽ chết không nhắm mắt.
Viên Can khí thế lẫm liệt, trịnh trọng phát thệ, ngay cả Trương Bất Phàm và Loan Phụng cũng từng khen tặng ông ta là người đáng tín nhiệm trong môn phái.
– Tốt, ta đặt niềm tin vào Viên trưởng lão. Người cứ làm theo hướng dẫn của ta nhất định sẽ an toàn vượt qua khỏi màn sương độc.
Tiểu Hắc nói thêm vài lời thì Viên Can cũng nhanh chóng rời khỏi. Nhiệm vụ của lão là đưa phong thư cho “thuộc hạ” của Tiểu Hắc ở nhà trọ gần chân núi Kiếm Sơn, nhờ người này lập tức thông báo cho Mộc gia đưa viện binh đến. Trong khi đó, Tiểu Hắc cùng mọi người ở Mạc Kiếm Môn sẽ giăng bẫy để đẩy lùi kẻ địch, hi vọng có thể cầm cự được.
Còn về việc làm sao Viên Can có thể vượt qua khói độc thì Tiểu Hắc đã đưa cho lão một viên giải độc đan cao cấp, có thể giúp lão an toàn chịu đựng được sương độc. Ngay cả oán linh, Tiểu Hắc cũng đã tính toán sẵn chuẩn bị một sấp phù lục cho đối phương. Nếu không xui xẻo gặp phải cường địch thì chắc chắn vị Viên trưởng lão kia sẽ thoát khỏi phòng tuyến của kẻ địch được.
Đứng trên mái nhà của một kiến trúc cao nhất nhì Mạc Kiếm Môn, Tiểu Hắc chắp tay sau lưng nhìn bóng dáng Viên Can khuất xa dần. Đôi mắt của nó lóe lên một ý tứ khó hiểu.
Thở ra một hơi, Tiểu Hắc khẽ lẩm bẩm một mình:
– Ta cũng phải gấp rút chuẩn bị thôi, hi vọng sẽ không thất bại.
…………………………….
Trong trướng bồng, Điền Xạ cầm một mảnh giấy nhỏ, khuôn mặt hiền từ giả tạo của lão bỗng hiện lên một nét tiếu dung gian xảo. Lão ta cười nói với Giả Quỳ và Uông Bá Điền.
– Ông trời cũng giúp chúng ta haha.
Giả Quỳ cầm lấy tờ giấy đọc thoáng qua cũng cười to, chỉ riêng Uông Bá Điền trầm ngâm một lúc. Là một kẻ cực kỳ âm hiểm, họ Uông suy nghĩ cả nửa ngày mới lên tiếng:
– Kế hoạch không tệ, các ngươi không nghĩ chúng ta có thể lợi dụng cái bẫy này để gạt bỏ những kẻ chướng mắt đi sao?
– Ý Uông tiên sinh là…
Giả Quỳ nhíu mày, trong lòng chợt động, lão đưa mắt nhìn sang Điền Xạ chỉ thấy đối phương cũng biểu hiện giống mình.
– Hắc hắc, không cần nói ra trong lòng các ngươi cũng đã hiểu rồi.
Uông Bá Điền nở nụ cười độc ác. Ba người không hẹn mà cười cười lớn nâng ly, dã tâm như lang sói không hề che giấu.
…………………………
Trong phòng trọ, Mộc Bình vẫn đang ngồi tịnh tâm lĩnh ngộ kiếm thuật qua tâm tưởng. Người tu kiếm quan trọng ngoài diễn luyện ra còn phải rèn dũa tâm tính của mình. Chỉ khi đạt đến tâm sáng như kính, yên như mặt hồ thì khi xuất kiếm mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài là giọng nói của Phiêu Vũ Khang:
– Mộc công tử, có một vị tự xưng là trưởng lão của Mạc Kiếm Môn có thư tín của Tiểu Hắc thiếu gia muốn giao tận tay cho người.
Trưởng lão Mạc Kiếm Môn? Thư tín?
Mộc Bình khó hiểu trong lòng liền mở mắt ra lên tiếng:
– Được, xin Phiêu huynh mời vị trưởng lão kia vào
Người đến không ai khác chính là Viên Can, lão ta vẫn mang một dáng vẻ khiến người nhìn đã tin phục bước vào. Trông thấy Mộc Bình, lão liền vội vàng trình bày:
– Chàng trai trẻ, cậu chính là “thuộc hạ” của Tiểu Hắc thiếu gia phải không?
Thuộc hạ là cái gì? Mộc Bình trong đầu lại có thêm vài dấu chấm hỏi to tướng. Tiểu Hắc không bao giờ nói sai lời, trừ khi có dụng ý của mình.
Nghĩ vậy, Mộc Bình liền không tỏ ra bất cứ điều gì bất thường, còn gật đầu cười đáp:
– Đúng thế, ta là thuộc hạ của Tiểu Hắc thiếu gia, không biết vị trưởng lão đây có gì chỉ bảo?
– Đúng thì tốt quá rồi, Mạc Kiếm Môn đang gặp nguy hiểm cận kề. Ta đã phải liều mình để vượt qua được tầng tầng lớp lớp ngăn trở của địch để đến được đây. Mong cậu có thể đọc phong thư này xong liền mau liên lạc với viện binh đến ứng cứu.
Đưa ra một phong thư, Viên Can trong mắt đầy thành khẩn. Mộc Bình không nói gì chỉ lặng lẽ xé bao thư rồi đọc thoáng qua. Nội dung trong bức thư cũng không có gì khác lạ, tóm tắt chỉ là yêu cầu Mộc Bình mời lực lượng quân đội và Mộc gia đến cứu viện.
Đọc xong, Mộc Bình gấp lá thư lại, ánh mắt nhìn xa xăm đăm chiêu. Phiêu Vũ Khang đứng một bên cũng lo lắng không thôi, ông ta là một người hữu dũng vô mưu, nên trong thời điểm này vẫn không biết nên nói gì.
Viên Can cũng tỏ ra gấp gáp, lão ta vội tiến đến bên cạnh Mộc Bình khẽ lên tiếng:
– Cậu…
Lão ta còn chưa cất hết câu thì một tia chớp lóe lên, Viên Can chỉ kịp nghe thấy một câu nói đầy lạnh lùng mang theo chế nhạo.
– Ngươi cũng cực khổ rồi, vậy thì lên đường đi thôi.