Nàng dẫn Giản Chi Diễn trở về phòng cho khách. Trên đường đi, Giản Chi Diễn thấp thỏm: “Chủ nhân, kế tiếp chúng ta đi đâu?”
Tần Vãn cũng không rõ, nàng cảm giác bản thân sống lại lần nữa, ngoại trừ Giản Chi Diễn bên cạnh thì chẳng bận tâm điều gì, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Chủ nhân đi đâu…” Giản Chi Diễn mím môi: “Nô theo đó.”
“Ta không có nơi nào muốn đi, ngươi chọn một nơi mình muốn đi đi.”
Giọng Tần Vãn rất lạnh nhạt. Giản Chi Diễn không dám nói, ngoan ngoãn đứng sau lưng Tần Vãn đáp: “Nô nghe theo chủ nhân hết.”
“Vậy thì đến nhà ta đi.”
Giản Chi Diễn không chịu quyết định, Tần Vãn bèn ra quyết định: “Thành Phượng Hoàng.”
Hai người quyết định điểm đến, Tần Vãn cáo biệt Lạc Bất Phàm xong cũng không thông báo Tống Tích Niên, dẫn Giản Chi Diễn xuống núi.
Giản Chi Diễn đi theo sau lưng Tần Vãn, thấy nàng không quay đầu, liền dè dặt hỏi: “Chủ nhân, không nói Tống đạo quân một tiếng sao?”
“Không cần.”
Giọng Tần Vãn hờ hững: “Sau này chúng ta và y không còn quan hệ.”
“Vâng.”
Giọng nói Giản Chi Diễn mang theo chút vui vẻ nho nhỏ, Tần Vãn sực nhớ: “Còn nữa, sau này đừng gọi ta chủ nhân, gọi ta Tần Vãn đi.”
“Nô tài không dám.”
Giản Chi Diễn lập tức đáp, Tần Vãn thờ ơ nhìn y: “Cơ thể này, cái gì ngươi cũng làm hết rồi, có gì không dám?”
Giản Chi Diễn cứng đờ tại chỗ, Tần Vãn tiếp tục xuống núi. Giản Chi Diễn do dự chốc lát, đuổi theo Tần Vãn, nhỏ giọng nói: “Nô lớn hơn người mấy tháng, nô có thể gọi người là Vãn Vãn không?”
“Tự xưng nô mà còn gọi tên ta, không thấy mạo phạm sao?”
Tần Vãn nhìn y như cười như không. Giản Chi Diễn đỏ mặt đáp: “Nô… Ta… ta có thể gọi như vậy không?”
“Có thể.”
Tần Vãn nhẹ nhàng hờ hững đáp: “Sắp tới chúng ta chu du khắp nơi, lúc trước Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển chung đụng thế nào, huynh biết không?”
“Biết…”
“Chúng ta cũng cứ như thế là được.” Giọng Tần Vãn rất điềm tĩnh: “Huynh là bằng hữu, là đồng bạn của ta, đừng quá câu nệ.”
***
【5】
Sự càn quấy của Giản Hành Chi ít nhiều gì cũng ảnh hưởng Giản Chi Diễn đôi phần.
Cho dù y đã cố gắng khiến mình khom lưng cúi đầu, nhưng hai hồn một thể với Giản Hành Chi đã lâu, thấy Giản Hành Chi đối xử với người khác thế nào, rốt cuộc y cũng không thể khiến mình trở về trạng thái trước đây.
Tần Vãn bảo y gọi tên nàng, y liền không từ chối, thậm chí được đằng chân lân đằng đầu, gọi điệp âm tên của nàng.
Có điều gọi mấy ngày, y cảm thấy cách gọi này đồng âm với “tiên quân Tần Uyển Uyển” quá, vì thế y đổi thành A Vãn.
Hai người cùng đến cố hương của Tần Vãn. Tần gia nơi này từng là đại tộc nhưng bị diệt môn trong một đêm, Tần Vãn là cô nhi, về sau hung thủ bị Thẩm Tri Minh và Quân Thù liên tục đuổi giết, cuối cùng hợp lại bóp chết. Sau khi Tần Vãn lớn lên, ngay cả kẻ thù cũng không tìm được.
Tần Vãn đến nơi vốn là trạch viện của mình, ở đây quanh năm không ai cư ngụ, cây cỏ đã mọc rậm rạp. Tần Vãn mở trận pháp phong ấn, dẫn Giản Chi Diễn vào Tần Phủ, vừa đi vừa nói với y: “Nơi này chết rất nhiều người, có thể có oan hồn chưa đi, huynh đừng sợ.”
Đổi lại trước đây, Giản Chi Diễn sẽ sợ. Nhưng dẫu sao theo Giản Hành Chi tu đến kỳ Hóa Thần, mặc dù cuối cùng Giản Hành Chi truyền hết tu vi cho cơ thể Tần Vãn, nhưng y vẫn còn nhớ tâm pháp từng sử dụng và quá trình tu luyện. Hiện giờ nhìn thấy oan hồn, y cũng không sợ mấy.
Tần Vãn độ hóa oan hồn trong trạch viện, đa phần là vài hạ nhân, sau đó dẫn Giản Chi Diễn dọn dẹp trong phủ một lúc, cùng nhau ở lại với Giản Chi Diễn.
Trước khi ngủ, nàng nói với Giản Chi Diễn: “Bắt đầu từ ngày mai, huynh tu luyện đi.”
Giản Chi Diễn không từ chối, chỉ đáp: “Ừm.”
“Ta tưởng huynh sẽ từ chối chứ?” Tần Vãn thấy y đáp ứng ngay bèn trêu chọc.
Giản Chi Diễn mím môi, nói một cách nghiêm túc: “Ta… ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ, như vậy sau này nếu có người tổn thương người, ta có thể giết hắn.”
Nghe nói thế, Tần Vãn ngây ra.
Nàng không khỏi nhớ tới cuộc đời về sau trong kiếp trước của Giản Chi Diễn.
Y đúng như y nói, tu luyện, giết người, rơi vào ma đạo, vì nàng mà chết.
Kiếp trước, tâm tính bọn họ đều quá hạn hẹp, đến mức tu vi khó lòng tinh tiến.
Nàng nhìn y mỉm cười: “Huynh tu luyện vì bản thân là được, ta có đao của ta.”
【6】
Từ hôm đó, Tần Vãn bắt đầu dạy Giản Chi Diễn tu luyện.
Giản Chi Diễn còn nhớ tâm pháp của Giản Hành Chi, nhưng tâm pháp của Giản Hành Chi quá cao cấp, mà Giản Chi Diễn lại không có nền tảng tu luyện nào, khó mà hiểu thông, Tần Vãn bèn dạy y từ cơ bản.
Nàng dạy, Giản Chi Diễn dốc sức mà học.
Ở Thành Phượng Hoàng chán chê, hai người lại đến địa phương tiếp theo ở một khoảng thời gian rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Tần Vãn thường mang Giản Chi Diễn vào Mật cảnh, dẫn y trừ tà trừ yêu. Giản Chi Diễn tiến bộ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thành Tiên quân có chút tên tuổi ở Tu chân giới.
Y có thực lực nên cũng dần bắt đầu biết hờn giận.
Ban đầu y quản Tần Vãn rất nhiều chuyện, nào là nàng uống rượu, nào là nàng mạo hiểm, thậm chí có lúc còn quản nàng đi đâu.
Tần Vãn thích uống rượu.
Có một năm, bọn họ tới Hoa Thành nhận nhiệm vụ bắt yêu. Nhiệm vụ đơn giản, một mình Giản Chi Diễn đã đủ, Tần Vãn để Giản Chi Diễn ra ngoài, còn mình chờ ở khách điếm.
Đợi một lúc, thấy phong cảnh Hoa Thành non xanh nước biếc, nghe nói vũ cơ Hoa Thành vô song, nàng bèn leo lên một chiếc thuyền hoa.
Thuyền hoa đang tổ chức buổi thịnh yến, vũ công có nữ có nam. Tần Vãn uống rượu tiên, thưởng thức mỹ nhân, cảm thấy rất vui.
Về sau uống hơi say, đang định đánh nhịp cho một vị thiếu niên nhảy vũ điệu Ma tộc, bỗng nghe thấy toàn thuyền im phăng phắc.
Nàng xoay đầu, trông thấy một người thanh niên đứng ở lối vào.
Thanh niên áo trắng quan ngọc, eo giắt kiếm, tay còn cầm cái đầu yêu máu me bê bết.
Sau một hồi chấn kinh, tất cả mọi người hoàn hồn, hô hoán chạy thục mạng.
Tần Vãn bất lực đỡ trán, thấy thanh niên bước tới trước mặt, ném đầu yêu đầy máu sang một bên, ngồi đối diện nàng, lấy khăn trên bàn lau sạch vết máu ở tay.
“Huynh tới thì tới, mang thứ này đến làm gì?”
Tần Vãn liếc đầu yêu bên cạnh, ghét bỏ: “Máu me dọa người.”
“Ta không mang thứ này đến…” Giản Chi Diễn lau sạch máu trên tay, ngẩng đầu nhìn Tần Vãn, mỉm cười: “Làm sao người nhớ ta còn đang kiếm tiền thưởng cho người?”
“Huynh không mang tới, ta cũng nhớ mà.”
Tần Vãn thấy người gần đó trốn sang xung quanh run rẩy, cảm thấy chán ngắt, uể oải đứng dậy: “Đi thôi.”
Tần Vãn rời đi, Giản Chi Diễn hài lòng đứng lên, tiện tay cầm kiếm hất đầu yêu ra ngoài cửa sổ, ném thẳng xuống sông.
Y đi sau lưng Tần Vãn ở khoảng cách không xa không gần. Đi được một đoạn, Tần Vãn cảm giác say chếnh choáng, lảo đảo ngả về trước, đang định giữ thăng bằng thì được người ôm vào lòng.
Đối phương dứt khoát ôm ngang nàng lên, điềm tĩnh nói: “Ta ôm người về.”
Không cần tự đi mà còn có thể thưởng thức cảnh đêm, Tần Vãn vui vẻ thoải mái, lười nhác vùi vào người y, ậm ờ nói: “Rượu hôm nay không tệ.”
“Người thì sao?”
Giản Chi Diễn cười hỏi giống như bằng hữu trò chuyện. Tần Vãn nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Không kinh diễm như lần đầu tiên gặp huynh, nhưng hơn ở chỗ hoạt bát.”
Hay phải nói là lẳng lơ.
Có điều Tần Vãn vẫn chưa chai mặt đến mức nói ra từ này với Giản Chi Diễn, nhưng từ nhỏ y đã ở nơi đó, sao lại không hiểu ý nàng?
Y khẽ cười: “Vì để kéo khách, đương nhiên những chỗ đó đã dạy dỗ từ bé.”
Nghe vậy, Tần Vãn hơi ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: “Huynh cũng từng học?”
Nói xong, Tần Vãn tỉnh rượu hơn nhiều, cảm thấy lời này không thích hợp lắm.
Đối với bất kỳ tu sĩ nào, làm nô hay làm kỹ đều không phải quá khứ khiến người khác vui vẻ.
May mà dường như Giản Chi Diễn không nghe thấy nên cũng không trả lời, y ôm nàng vào phòng, đặt lên giường, hỏi: “Người muốn lau mồ hôi không?”
Say rượu nóng ran, lau người đương nhiên thoải mái hơn.
Tần Vãn gật đầu, ậm ừ đáp một tiếng.
Giản Chi Diễn đi múc nước, lau mồ hôi trên người cho nàng.
Lau từ trán xuống cổ, cánh tay và cẳng chân.
Lúc y lau, đôi khi bàn tay vô ý chạm vào làn da nàng, có khi là mặt dưới ngón tay, có khi là móng tay đã cắt gọn, chạm nhẹ một cái, lướt qua như có như không, kích lên một đợt tê dại.
Tần Vãn không thể nói rõ đó là cảm giác gì, nàng bỗng nhớ tới đời trước lúc mình và Giản Chi Diễn song tu để tăng tu vi.
Đúng là y thành thạo những chuyện này thật.
Bởi vì quá thích nên đương nhiên nàng sẽ phản ứng với người này.
Nhịp thở của nàng thay đổi, lúc y lau tới sau tai, nàng tóm lấy bàn tay kia, bình tĩnh nhìn y.
Hai người nhìn nhau. Qua hồi lâu, y cúi đầu, hôn lên trái tai nàng.
“Thuyền kia dùng hương trợ hứng. A Vãn, không phải tâm người loạn…” Y khàn giọng: “Ta giúp người nhé?”
Thật ra cũng chẳng có gì để kháng cự, mọi thứ tự nhiên như nước chảy thành sông.
Động tác của y hơi ngô nghê nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, gãi đúng chỗ ngứa.
Điều không tốt duy nhất là ngay phút cuối cùng, y chẳng tiến chẳng lùi, hết lần này đến lần khác hỏi nàng: “A Vãn, thứ bọn họ học, ta đều làm tốt hơn bọn họ, sau này đừng đi nữa, nhé?”
Ban đầu, nàng không đáp. Đến lúc sau chịu hết nổi, nàng liền đồng ý, rốt cuộc chuyện này mới thôi.
Đợi hôm sau thức dậy, nàng nhìn đỉnh giường mà hoang mang. Giản Chi Diễn ôm lấy nàng từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”
“Đang nghĩ đêm qua thuyền kia dùng hương gì…” Tần Vãn cau mày: “Thế mà ta không phát hiện dị thường nào?”
Giản Chi Diễn trầm mặc không đáp. Một lát sau, Tần Vãn phát hiện y đang cười trộm.
“Huynh cười cái gì?”
Nàng nghi hoặc.
“Là đàn hương bình thường.”
Giản Chi Diễn cười đáp. Tần Vãn ngây người, nhìn thấy Giản Chi Diễn ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng chăm chú, đặt tay lên ngực nàng giống như chạm đến trái tim: “Thuyền đêm qua không sử dụng hương trợ hứng nào hết.”
Không phải do ngoại lực kiểm soát.
Là bản thân nàng ý loạn tình mê.
【7】
Từ ngày hôm đó, bọn họ ra ngoài không cần thuê hai gian phòng nữa.
Thậm chí còn cần giường đặc biệt to.
Chuyện như vậy cũng chẳng phải chuyện lớn ở Tu chân giới.
Hai người ở bên nhau, vui vẻ sung sướng, ngày ngày ân ái cũng chẳng có gì.
Tần Vãn thoáng, Giản Chi Diễn càng thoáng hơn.
Hai người đi rất nhiều nơi, tu hành thâm sơn, thám hiểm bí cảnh.
Trái với Tần Vãn sao cũng được, Giản Chi Diễn lại cực kỳ cố gắng.
Thế nhưng dù sao y cũng là tu hành lại từ đầu, cố gắng một trăm năm cũng chỉ đến Hóa Thần, còn Tần Vãn rốt cuộc sắp bức phá, nghênh đón lôi kiếp.
Sau lôi kiếp, hoặc là nàng phi thăng, hoặc là bỏ mình.
Lúc phát hiện mình sắp bức phá, Tần Vãn có chút ngây ngốc, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đây là chuyện tốt, bèn nói cho Giản Chi Diễn. Giản Chi Diễn hơi sững người, lát sau mới phản ứng lại, cười nói: “Vừa đúng lúc, mấy món pháp khí chúng ta thu gom lúc trước hẳn có dịp dùng rồi.”
Y vui vì nàng, nhưng không biết tại sao tối hôm đó lại giày vò vô cùng dữ dội.
Thời gian đó chẳng có gì khác thường, chỉ có Giản Chi Diễn càng dính người, càng nhiệt tình hơn.
Y chỉ tiếc không thể ở bên nàng thời thời khắc khắc, giường cũng khỏi phải xuống.
Nhưng trừ lần đó, y lại chẳng làm gì.
Y không giữ nàng lại, thậm chí chưa từng thử nói với nàng một tiếng bảo nàng đừng phi thăng mà đợi thêm một thời gian.
Nàng hơi không vui, thậm chí ban đêm sẽ có vài suy nghĩ kỳ quặc, nghĩ xem quan hệ giữa mình và Giản Chi Diễn là gì?
Đúng là Tiên giới có quan hệ tương tự, hai người qua lại nhưng không có tình cảm, chẳng qua nương tựa sống qua ngày, hưởng lạc mà thôi.
Đợi phi thăng thì tiêu sái rời đi, để người kia ở lại, đổi người khác tiếp tục hưởng lạc.
Sau khi nàng phi thăng, Giản Chi Diễn cũng sẽ thế sao?
Tần Vãn nghĩ tới trường hợp đó, không kiềm được gặm móng tay.
Giản Chi Diễn khẽ đẩy tay nàng, răn dạy: “Lớn rồi mà còn cắn móng tay.”
Nàng bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn y, định hỏi gì đó nhưng lại sợ nghe thấy lời không muốn nghe.
“Ta làm bánh hoa quế cơm rượu cho người…” Giản Chi Diễn nhìn nàng muốn nói gì đó, nhưng không hỏi nhiều, chỉ bảo: “Nhé?”
“Ừ.”
Nàng đáp qua quít cho qua nhưng thắc mắc vẫn luôn ở lại trong lòng.
Mắt thấy những thứ cần dùng khi phi thăng lần lượt chuẩn bị xong, mây kiếp tụ sát đỉnh đầu, rốt cuộc đến ngày nàng phi thăng.
Giản Chi Diễn thân thiết đặt hết mọi thứ vào túi Càn Khôn, treo lên eo nàng, dịu dàng nói: “Đợi lát nữa, người đừng lo lắng chuyện khác, tập trung ứng phó thiên lôi, ta giúp người hộ pháp.”
“Giản Chi Diễn.” Nàng nhìn gương mặt y gần trong gang tấc, rốt cuộc mở miệng: “Nếu như ta phi thăng thất bại, huynh sẽ thế nào?”
Động tác của Giản Chi Diễn khựng lại, Tần Vãn hỏi tiếp: “Nếu như thành công thì sao?”
“Ta đã nói…” Y chỉnh đốn y sam cho nàng, giọng ôn hòa: “Người ở đâu, ta ở đó.”
“Ta không hiểu.”
Tần Vãn nói thẳng: “Có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt, huynh nói vài lời thật lòng với ta không được sao?”
Giản Chi Diễn dừng động tác. Thật lâu sau, y ngước mắt lên, nhìn nàng chăm chú: “Nếu người phi thăng, ta sẽ phi thăng lên gặp người. Nếu người thất bại…”
“Thất bại thì sao?”
“Ta sẽ xuống suối vàng gặp người.”
Tần Vãn sững sờ, nàng ngơ ngác nhìn Giản Chi Diễn: “Vậy vì sao huynh không bảo ta ở lại?”
“Người sẽ ở sao?” Giản Chi Diễn hỏi ngược lại.
Tần Vãn thoáng do dự, Giản Chi Diễn cười: “Cho nên ta không cưỡng cầu, ta vốn là nô, là người cho ta tất cả, ta không thể làm trễ nãi đại đạo phi thăng của người, cho nên ta không giữ lại.”
Tần Vãn không lên tiếng. Giản Chi Diễn sắp xếp mọi thứ cho nàng, lùi một bước: “Đi thôi.”
Tần Vãn do dự, nàng đặt tay lên chuôi đao, bước ra ngoài.
Đi được mấy bước, đầy đầu nàng đều là Giản Chi Diễn.
Bấy giờ nàng mới phát hiện phần lớn cuộc đời nàng đều có người này.
Phi thăng có quan trọng không?
Quan trọng.
Nhưng đợi thêm một lúc…
Thì có sao đâu?
Nàng dừng bước, xoay người lại nhìn Giản Chi Diễn.
“Ta tặng huynh một món quà nhé.” Nàng mỉm cười: “Huynh muốn cái gì nhất?”
Vẻ mặt Giản Chi Diễn bình tĩnh. Tựa như là lần gặp mặt cuối cùng, y đánh mất sự nhu hòa mà y cố gắng tạo ra thường ngày, trong mắt chỉ có nàng.
“Người.”
Y không hề do dự đáp.
Tần Vãn bật cười: “Được.”
Giản Chi Diễn ngây ra, Tần Vãn mở miệng: “Vậy từ hôm nay trở đi, huynh và ta là đạo lữ.”
“Ta và huynh cùng nhau phi thăng, cùng nhau đi chết, thế nào?”
——oOo——