Còn nữa, có một vài thanh kiếm đã thông linh, tu ra kiếm linh, lại bị người có dụng ý khó dò mang đi, dùng ám thuật đả thương kiếm linh rồi hủy kiếm.
Binh khí tùy thân không thể cho mượn, đây là điều bình thường trong giới tu luyện, bất kỳ tu sĩ nào cũng nên biết rõ ràng, thế mà đối phương lại công khai muốn mượn kiếm để xem một chút.
Cố Thanh Sơn cười đáp: “Thật ngại quá, không cho mượn được.”
Người kia ngơ ngẩn, một giây sau, vẻ mặt trở nên cổ quái, giọng điệu cũng thay đổi, hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”
“Ngươi không nói làm sao ta biết.” Cố Thanh Sơn đáp.
Người kia lắc đầu thở dài: “Ngay cả chút năng lực quan sát mà ngươi cũng không có, còn dám tới Tuế thí?”
“Ta đã tới rồi đây.” Cố Thanh Sơn đốp luôn.
“Ta nói lại lần cuối, mang kiếm ra cho ta xem!”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải là không được.”
Đối phương gật gật đầu, sắc mặt tốt hơn một chút.
“Xin lấy binh khí của ngươi ra, cho tại hạ cũng thưởng ngoạn một phen, như thế nào?” Cố Thanh Sơn nói thành khẩn.
Sắc mặt người kia trầm xuống: “Lâu rồi không có kẻ nào nào dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi thật sự không cho mượn?”
Ở sau lưng gã, mười mấy tên tu sĩ mặc đạo bào màu xanh lam đi tới, nhìn chằm chằm nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn coi như không thấy, cười: “Không cho mượn.”
Đối phương liên tục yêu cầu kiếm của hắn, khiến sát ý mà hắn dồn nén đã lâu cũng sắp sôi trào.
Hắn nhìn bốn phía, ở đây rất nhiều người, ngộ nhỡ đánh nhau thì khó mà bảo vệ Tú Tú. Tay hắn đè trên thân kiếm, một lúc lâu sau mới thu tay.
Người kia cũng nhìn chung quanh, thấy mấy vị chưởng giáo cũng chú ý tới, lúc này mới nhìn Cố Thanh Sơn thật sâu, nói: “Ngươi sẽ hối hận.” Nói xong gã đi luôn.
Chờ gã đi rồi, Tú Tú mới nói: “Sư huynh…”
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ rụt rè của nàng, cười nói: “Không sao.”
“Binh khí của tu sĩ không thể cho người khác nhìn sao?” Tú Tú hỏi.
“Đương nhiên không được, trừ sư tôn và sư huynh của muội thì không thể cho người khác nhìn!” Cố Thanh Sơn nghiêm mặt đáp.
Tú Tú gật gật đầu, cái hiểu cái không.
Người kia trở về môn phái của gã, bỗng nhiên hô lớn một câu: “Lý Trường An, Thanh Vân quan, mang môn nhân đệ tử đến đây tham gia Tuế thí.”
Tất cả mọi tiếng ồn đều im bặt, ngay cả những môn phái chuẩn bị bay lên cũng dừng mọi động tác, không dám làm ra điều vô lễ trước giọng nói này.
Thanh Vân quan là môn phái của Huyền Nguyên Thiên Tôn, một trong Tam thánh, Lý Trường An lại là đệ tử chân truyền dưới trướng Huyền Nguyên Thiên Tôn.
Chỉ thấy trước mắt bao người, Lý Trường An tươi cười nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Gã dùng Thần niệm truyền âm: “Có thể mang kiếm ra được chưa?”
Ánh mắt của gã ung dung, dáng vẻ ôn hòa, chỉ là trong mắt có một nét bỡn cợt, dường như đang chờ trông thấy vẻ mặt hoảng sợ thất thố của Cố Thanh Sơn.
Nhưng gã phải thất vọng rồi.
Cố Thanh Sơn chỉ mỉm cười nhìn về phía gã, gật đầu ra hiệu, lại hé miệng, há miệng nói một câu không phát ra tiếng: “Cút!”
Lời nói đơn giản như vậy, bất kỳ người nào chú ý đến nơi này cũng nhìn ra được, đến mức không ít người cười ra tiếng.
Lý Trường An tức gần chết, suýt chút nữa không nhịn được muốn xông lên giết người. Nhưng mà trong trường hợp này, gã tuyệt không có cách nào làm loại chuyện đó trước mặt mọi người.
Gã khống chế lại cảm xúc, vung tay vỗ túi Trữ Vật, lấy ra một tấm bùa chú.
“Nhanh!” Gã khẽ quát một tiếng, thúc giục bùa chú.
Bùa chú bùng cháy xèo xèo, hóa thành một con Chu Tước trong không trung.
“Thần thú!” Có người hoảng sợ kêu lên, mọi người rối rít liếc mắt.
Ngay cả Linh Thú tông cũng không có thần thú này.
Chu Tước phấn chấn tinh thần, dang hai cánh bay lên bầu trời, nơi nó bay qua hóa thành một con đường lửa. Chẳng mấy chốc, bầu trời đã bị lửa cháy hừng hực bao trùm.
“Đi!” Lý Trường An ra lệnh.
Đám người Thanh Vân quan lập tức bay vút lên Thiên Cung theo con đường trải đầy lửa này, mà điều thần kỳ là ngọn lửa này lại không làm bọn họ bị thương chút nào.
Lý Trường An bay lượn một mạch, còn cúi đầu xuống nhìn khiêu khích Cố Thanh Sơn một chút. Gã cũng mở to miệng, nói một câu: “Hãy đợi đấy!”
Cố Thanh Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, ung dung khen một tiếng: “Phương pháp lên trời này thật là khác người!”