” An An, trời cũng đã trưa rồi chúng ta có nên ăn một chút gì đó hay không ? Còn phải đưa em đến làm thủ tục đăng ký nữa nếu không sẽ muộn mất.”
Diễm An An liền gật đầu nhìn hắn đáp.
” Được, hiện tại chúng ta nên bắt đầu đi là được rồi. Để em dặn dò tiểu Đào một chút, anh ra xe đợi em một chút.”
Nói xong Diễm An An liền hướng lên phía trên phòng mà bước đi cũng chẳng đợi Lạc Tu Minh trả lời, Lạc Tu Minh nhìn theo bóng lưng quen thuộc kia thở dài một hơi rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.
Mười lăm phút sau Diễm An An phong thái nhàng nhã từ bên trong bước ra nhanh chóng đi đến ngồi trên xe phía bên cạnh Lạc Tu Minh sắc mặt có chút áy náy nói.
” Xin lỗi, đã để anh đợi lâu rồi.”
Lạc Tu Minh nhìn sắc mặt vui vẽ kia của Diễm An An bằng ánh mắt yêu thương không kiềm được mà đưa bàn tay ra vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ôn nhu nói.
” Không sao, em làm phiền anh cả đời cũng được.”
” Khụ…Khụ…”
Diễm An An ho khan một tiếng nghe rõ to bởi vì trước giờ ngoài tính cách lạnh lùng có phần tàn nhẫn ra thì cái tên này nào thâm tình như thế chứ.
Thấy cô có sắc mặt như thế Lạc Tu Minh liền hài lòng nhìn Diễm An An nói.
” Được rồi không trêu chọc em nữa, chúng ta bắt đầu đi thôi.”
Nói xong Lạc Tu Minh lại phóng xe lao đi không khí và mối quan hệ của hai người tuy chẳng nói là tình cảm gì nhưng cũng rất thân mật và ngày tháng cũng khá là yên bình.
Thấm thoát lại một tuần nữa trôi qua, trái ngược với dáng vẽ nhàng nhã của Diễm An An và Lạc Tu Minh . Minh Triết những ngày này đều ăn không ngon ngủ cũng chẳng yên luôn tìm đủ mọi cách để gặp Tịch Vãn và đương nhiên trong đầu anh ta vẫn luôn nhớ những lời mà Diễm An An đã từng nói.