Nghiêm Nhất Huân thu phù thẻ, bất đắc dĩ hành lễ, “Rõ!”
Sau một tiếng, bọn họ lên xe tới cửa một trang viên biệt thự lịch sự tao nhã, thủ vệ trang viên biệt thự nhìn huy chương của mấy người mới cho đi. Trong biệt thự cây cối tươi tốt, sắc màu rực rỡ, hành lang cùng toàn bộ cách cục kết hợp, hiện ra không khí lãng mạn ấm áp, đặt mình vào đó thoáng như cách xa tất cả phiền nhiễu huyên náo, yên tĩnh sâu thẳm cảm thụ khiến nhân thần trì. Mấy người đàn ông liếc nhau một cái, ánh mắt khác nhau. Bình thường nhìn nơi một người ở liền biết tính cách của người này, trang viên tinh xảo bố trí, bọn họ suy đoán người bọn họ bảo vệ hẳn là một cô gái nội tâm yên tĩnh, phong hoa tuyệt thế.
“Tôi cứ nghĩ phù sư tuổi trẻ đã cống hiến cho hiệp hội phù sư sẽ là một cô gái ngang ngược bốc đồng đó, nhìn không phải!” Chiến Minh mặt không thay đổi nhíu nhíu mày.
“Tốt nhất là một vị đại mỹ nữ ha ha.” Xích Hoàng có chút tà khí cười.
“Đại mỹ nữ thì sao, là phù sư a, cậu cho rằng cậu có thể lên a.” Sầm Phong liếc Xích Hoàng hoa si một cái.
Ánh mắt Nghiêm Nhất Huân lạnh lùng đảo qua, “Ngậm miệng! Thân phận chúng ta giờ là gì, thu cái miệng các cậu càn quấy cho tôi!”
Xích Hoàng Sầm Phong cũng kịp phản ứng lời của bọn họ có chút quá phận, tội khinh nhờn phù sư rất lớn, hai người lập tức khôi phục thái độ nghiêm cẩn, ánh mắt đoan chính, “Vâng, tổ trưởng!”
Nghiêm Nhất Huân thu hồi ánh mắt, mấy người nhanh chân, nhanh chóng xuyên qua đường chính, rất nhanh đến cổng kết giới của phù sư. Nghiêm Nhất Huân lấy phù thẻ thủ hộ đặt trên kết giới, “bá ——” kết giới tự động phân biệt, biến mất. Quản gia tùy theo mà đến, “Mấy vị thủ hộ đại nhân cuối cùng đã tới, phù sư đại nhân ở vườn hoa, xin mời đi theo ta.”
Sau lưng quản gia trung niên, chuyển liên tục qua cổng vòm cùng hành lang, trước mắt bọn họ, ánh mắt chiếu tới mảng lớn biển hoa. Mấy người đồng thời nhìn thấy, trong biển hoa muôn hồng nghìn tía mùi thơm khắp nơi có một cô gái đưa lưng về phía bọn họ đứng yên, váy trắng dài phác hoạ đường cong mê người, thướt tha lại diễm lệ, đang cùng bách hoa chập chờn, thiên kiều bá mị, phong hoa tuyệt thế.
Quản gia trung niên cung kính gọi, “Phù sư đại nhân, thủ hộ giả đến!” Cô gái chậm rãi quay người ~~
“Tê ——” Khi thấy rõ khuôn mặt cô gái trắng nõn như ngọc, yêu diễm động lòng người, mấy người đàn ông trải qua vô số khảo nghiệm cũng không nhịn được rất nhỏ hút không khí, cô gái này, ngoài ý liệu mỹ lệ, mỹ lệ mang theo diễm lệ, diễm lệ xán lạn để tâm linh của người ta đều phảng phất bị trùng kích, hoa mắt thần mê.
Nghiêm Nhất Huân càng là tim đập như trống chầu, nhìn kiều nhan ngày nhớ đêm mong, hai tay anh nắm chắc thành quyền, nhịp tim ngay cả chính anh cũng nghe được: Phù sư đại nhân là em gái của mình?… Trách không được tổng huấn luyện viên nói anh là người bảo vệ thϊếp thân bên ngoài thích hợp nhất, trách không được ông nói sẽ không chậm trễ mình thành hôn, hóa ra, em gái của anh trong một năm anh phong bế huấn luyện, vậy mà thành phù sư tôn quý nhất trên đại lục… Chờ chút, trong trí nhớ Tái Tái đã từng nói khi gặp lại muốn cho anh kinh hỉ, hóa ra lớn thế à…
Cô gái tặng một nụ cười lóa mắt cho người đàn ông cảm xúc trập trùng, trong tâm tình phức tạp của anh, khoái hoạt hưng phấn chạy hướng anh, trong kinh ngạc của ba người kia, ôm chặt lấy người đàn ông tản ra hơi thở băng lãnh, hướng khuôn mặt vẫn nghiêm túc xinh đẹp cười một tiếng, nháy mắt mấy cái, “Anh, nhớ em không?”
“Tái Tái!” Nghiêm Nhất Huân nhẹ nhàng nắm thân eo cô gái mềm mại, biểu lộ vạn năm lạnh lùng rốt cục lộ ra nhu tình, lại lẫn vào chút cay đắng, “Anh không ngờ kinh hỉ của em là cái này!”
“Anh…” Nhiễm Tái Tái ghé vào trong ngực anh, không muốn xa rời lưu luyến nhẹ nhàng cọ lấy, “Em hiểu tâm tình của anh, cám ơn anh vì em làm tất cả mọi chuyện, nhưng anh, em cùng tâm tư của anh giống nhau, em cũng không sợ khổ, thậm chí không sợ chết, em chỉ sợ bị ép rời anh, anh… Em rất muốn một mực thủ bên cạnh anh!”
Nghiêm Nhất Huân trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, đủ loại tâm tình qua đi, anh ôm cô càng dùng sức, hôn tóc cô gái đen nhánh, có chút than nhẹ, “Tốt, chúng ta một mực cùng một chỗ!”
…
Xích Hoàng nhìn hai người chăm chú ôm cùng một chỗ, cảm thấy mình rất đáng thương, anh chàng vừa rồi trong nháy mắt cho là mình tìm được chân ái, lại trong nháy mắt nhanh chóng thất tình, thật sự là trên trời dưới đất a!!!
Sầm Phong quay đầu nhìn Chiến Minh từ trước đến nay tỉnh táo, “Cho nên, phù sư đại nhân chúng ta cần bảo vệ, chính là đại tẩu của chúng ta?”
Chiến Minh tâm bên trong lộn xộn, nhưng trên mặt không nhúc nhích tí nào, “Đúng vậy, là chuyện rất đáng được chúc mừng!”