“Không.”
“Muội biết mà, chắc chắn là huynh rất nhớ muội phải không?” Linh Du bỏ ngoài tai những lời nói của Tạ Hiên.
“…” Cô ta vẫn như vậy, thật là ngu ngốc.
“Tạ ca, nghe nói huynh đang đi tìm Tạ tỷ tỷ… Muội… Muội đi cùng huynh có được không?” Linh Du chớp chớp mắt, khuôn mặt khả ái nhìn Tạ Hiên.
“…Ân, được.” Tạ Hiên mím môi suy nghĩ sau đó gật đầu đồng ý. Dù gì một mình cậu đi tìm tỷ tỷ thôi thì rất khó, nếu có thêm một người nữa thì sẽ dễ dàng hơn.
Mà Tiêu Cẩm Nghi và Phó Khinh, chắc chắn cậu phải tránh xa ra, bọn họ trông rất đáng nghi.
Từ lần đầu gặp ngau Hoàn Sinh đã không có hảo cảm với bọn họ, chỉ là do vị tỷ tỷ của cậu quá dễ tin người nên mới không chịu nghe cậu nói.
“Tạ ca, hôm nay chúng ta ngủ ở khách điếm này sao?”
“Không, phải đi sang thành khác, tạm thời không gặp mặt Tiêu Cẩm Nghi và Phó Khinh.”
“Được, đều nghe theo huynh.” Linh Du ngoan ngoãn nói, bộ dạng khác một trời một vực khi ở cùng cô.
___________________
Vân Yến bất đắc dĩ nhìn Trầm Lăng và tiểu sư đệ, sau đó nhìn sang Trác Kim và Thanh Hoan.
“Ta không có làm gì hắn.” Bổn cương thi không đê tiện đến mức đó!
Trầm Lăng ấm ức lắc đầu: “Tạ Tuyết nói dối, lúc nãy nàng ấy sờ mó ta, sau đó, sau đó…” Hắn che mặt, không dám nói nữa.
Trác Kim và Thanh Hoan nhìn cô với ánh mắt kì lạ, con cương thi này không lẽ lại mê sắc đẹp như vậy sao?
“Tạ Tuyết, mình làm thì mình nhận đi, ngươi không cần phải bao biện như vậy đâu.” Trác Kim khuyên răn cô.
“Tạ Tuyết, ngươi là một con cương thi mạnh mẽ như thế lại đi làm thế với Trầm tiểu tử thì ta biết nói sao với Kết Huyền chưởng môn đây?” Thanh Hoan thở dài, tay vuốt vuốt chòm râu bạc của mình.
Vân Yến: “…” Bà đây đã có chocolate trong lòng, không thèm khát đến nỗi mà sờ mó một thằng nhóc!
Vân Yến hít một hơi thật sâu vào, tay nắm chặt tay để chắc rằng mình sẽ không đấm vào mặt Trầm Lăng.
“Trầm Lăng, những lời ngươi nói lúc nãy, có phải đều là giả không?” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói nghiêm trọng.
Đôi mắt của cô dường như có ma lực mạnh kẽ khiến cho Trầm Lăng hơi hoảng.
“Những gì ta nói lúc nãy đều là giả.”
“Vì sao phải nói dối?”
“Bởi vì… Ta muốn đi cùng với tiểu cương thi, cũng muốn tiểu cương thi chịu trách nhiệm với mình.”
Vân Yến nheo nheo mắt nhìn ba người bên cạnh mình.
“Khụ… Trác Kim, ngươi sao vậy? Lời nói dối vậy mà cũng tin!” Thanh Hoan đập vào vai Trác Kim một cái rồi cười ha ha.
“Đúng vậy, lão tổ, đầu óc của tôi hình như bị gì đó rồi, tự nhiên lại tin vào lời nói dối này.” Trác Kim gãi gãi đầu, không dám nhìn vào Vân Yến.
Tiểu sư đệ ngại ngùng chọt chọt tay Trầm Lăng: ” Sư huynh, tự nhiên huynh lại nói ra hết mọi chuyện vậy?”
“Không phải huynh, mà do tiểu cương thi đó, nó có kĩ năng gì đó khiến huynh phải nói ra sự thật.” Trầm Lăng choàng tỉnh, hai hắn mắt híp lại.
Tiểu cương thi có thực lực thật cao.
“Khụ, Trầm tiểu tử, hôm sau đừng đùa như vậy nữa.” Trác Kim cười ha ha, tay vỗ vỗ bàn.
Vân Yến giật khóe miệng, bọn người này cái gì cũng không giỏi, giỏi nhất là lật mặt.
***
Hỡi hơn hai nghìn người theo dõi bộ truyện này, hãy chăm chỉ like và comment cho tui đi, tui bị ăn bơ của mấy bạn hơi bị nhiều đó.
Tui đã bão bão bão bão bão rất là nhiều rồi, bệnh cũng đăng chương mà mọi người không thương tui…
(*꒦ິ꒳꒦ີ)
[ Tác giả cảm thấy tổn thưn cực mạnh. ]