Thái phó nghe vậy, mắt phượng âm trầm, đem một bên mặt hơi nghiêng nghiêng giống như muốn lãng tránh ánh mắt của nàng: “Bị thương ngoài ý muốn thôi, đã không sao… đang lúc hào hứng như thế, tiểu thư lại muốn đi sao?”
Nhìn tình hình của hắn rõ ràng là đã đến được một lúc, chỉ không biết đoạn bốn mắt nhìn nhau vừa rồi của mình cùng vị thiếu niên kia có bị hắn bắt gặp hay không.
Hai người đứng nhìn nhau, đúng là có chút xấu hổ. Đứng phía sau Lỗ Dự Đạt cùng Thiết Hoa vừa thấy, đang muốn thi lễ với Thái phó. Nhưng Vệ Lãnh Hầu lại mở miệng “Tiểu thư đi vội chắc là có việc bận, tại hạ cũng muốn tặng nàng một đóa hoa, thỉnh tiểu thư dừng bước, nán lại trong giây lát.”
nói xong hắn thuận tay cầm lấy chiếc đèn lồng đang được giắt ở bên cạnh. Đèn lồng này vốn là của các vị thư sinh đợi sau khi tỉ thí xong, bọn họ sẽcùng nhau tô màu, sau đó tới tối sẽ dùng làm vật trang trí trước cửa nhà.
Nhưng Vệ hầu lại thuận tay cầm lấy coi nó như một tờ giấy trắng dùng để vẽ tranh. không thèm sử dụng bút, chỉ vươn một ngón tay, chấm vào mực sau đó trên chiếc đèn lồng đã xuất hiện một đóa Hàn Mai Ngọa Tuyết đang vươn mình đón gió.
Vẽ trên hoa đăng khác rất xa so với vẽ trên giấy trắng. Bởi vì mặt hoa đăng sẽ uốn gấp gập ghềnh, khá khảo nghiệm bản lĩnh của người họa. Thái phó chỉ dùng ngón tay hơi hơi điểm nhẹ, họa lên trên đó một gốc hàn mai không lớn không nhỏ.
Gốc hoa mai đó, thoạt nhìn cực kì bình thường không có gì đặc sắc, nhưng sau đó, rất nhanh mọi người cũng phát hiện được điểm kỳ diệu trong đó, hoa mai kia bởi vì góc độ khác hẳn với trên giấy, nên khi nhìn kỹ sẽ thấy được sự lạ thường. Từ hướng bên cạnh nhìn qua, thì là một nụ hoa chưa nở, nhưng nếu nhìn trực diện, lại là một đóa hoa đang nở rộ. Bản lĩnh tính toán kết cấu, góc độ như thế này, bất kì người nào có chút hiểu biết về thi họa đều cũng sẽ khen mãi không thôi.
Điều này làm cả đám người lập tức sôi trào, tán thưởng thủ pháp tuyệt vời của họa sĩ, sau khi nhìn bức Hàn Mai này xong, khi quay lại nhìn ngắm những bức họa khác được treo trong Phiên Mặc lâu, nhất là bức Thủy Tiên đồ vừa treo lên, cảm thấy so hai bút tích thì chẳng khác nào đem so trẻ con và người lớn.
Nhất là Tùy Khinh Trần, hắn cảm thấy có chút đả kích. hắn đã dốc hết sức học theo nét vẽ của Chấn Lâm tiên sinh, thì làm sao không nhận ra đây mới chính là bút tích thật của danh họa ấy? Vốn dĩ thấy danh họa mà mình luôn hâm mộ thì trong lòng nên tràn đầy vui mừng. Nhưng lại nghĩ tới hắnmuốn cùng mình tranh đoạt giai nhân, thì niềm vui đó đã tan thành mây khói.
Vị Chấn Lâm tiên sinh này tuy có chút tài hoa, nhưng mới vừa rồi khi vươn tay lấy chiếc đèn lồng thì bước chân không vững, chính là một người què! Hơn nữa, khuôn mặt kia tuy tuấn mỹ, nhưng một bên má lại có vết sẹo đáng sợ, như vậy tuy rằng có tài hoa, nhưng rốt cuộc vẫn không xứng với tuyệt sắc giai nhân!
Nghĩ vậy Tùy Khinh Trần nhất thời tự tin tràn đầy, đem vừa sự chấn động khi mới vừa nhận ra bút tích của Chấn Lâm tiên sinh giảm đi không ít.
Như thế xem ra, hắn còn có cơ hội!
Niếp Thanh Lân chậm rãi tiếp nhận đèn lồng, xem như nể mặt mũi của Thái phó, sau đó lách người rời khỏi Phiên Mặc lâu. Tùy Khinh Trần muốn ngăn lại để hỏi phương danh của giai nhân, nhưng lập tức bị hắc y nam tử âm trầm lạnh lẽo kia ngăn lại, bị hắn trừng mắt, trong lòng cảm thấy một luồng sát khí cực mạnh ập đến, trong lúc nhất thời kinh sợ đến một cử động cũng không dám, đợi tới khi phục hồi lại tinh thần, thì bên cạnh đã không còn một bóng người…
Niếp Thanh Lân đi xuống lầu liền lên xe ngựa, Thiệu Dương công chúa hỏi hắc y nam tử vừa rồi là ai, Niếp Thanh Lân bình thản nói: “Là một ôn thần, không thể trêu vào, lại tránh không được.”
Khi xe ngựa trở về biệt quán, thì vị “ôn thần” kia đã về trước, khuôn mặt tối sầm như mực. Phất tay đuổi hết hạ nhân ra ngoài.
Niếp Thanh Lân chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng, vẫn là nhịn không được nhìn về phía gò má có vết sẹp và chiếc gậy trong tay hắn: “Thái phó lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Thái phó hé mở đôi môi mỏng, lạnh giọng nói: “Xem ra không có bản Hầu, công chúa cũng vẫn “rất khỏe”, hôm nay nếu bản Hầu không trình diện, chẳng phải công chúa sẽ cùng một đứa con nít miệng còn hôi sữa kia, diễn một tuồng tài tử giai nhân?”
Niếp Thanh Lân thu hồi ánh mắt, buông mi xuống nói: “Có giai thoại Thái phó chuyên sủng công chúa Hung Nô phía trước, thì những câu chuyện còn lại đều trở nên thô tục, sao dám so sánh? Chỉ là không biết Thái phó đến đây, có chuyện gì cần làm sao?”
Vệ Hầu cau mày: “Nàng lại nghe mấy chuyện linh tinh này ở đâu vậy, bản Hầu khi nào thì chuyên sủng công chúa Hung Nô?”
Niếp Thanh Lân kinh ngạc ngẩng đầu: “Bệnh hay quên của Thái phó nặng quá rồi chăng, chẳng lẽ công chúa Cách Nhĩ Phiên mới tới đây có mấy tháng ngắn ngủi mà đã bị thất sủng?”
Vệ Lãnh Hầu hơi nhướng mày, có chút giật mình: “Còn nói vì sao mấy tháng nay nàng không hề gửi cho bản Hầu một phong thư, thì ra là mang theo giận dỗi khi rời kinh, công chúa Cách Nhĩ Phiên sớm đã gả cho trưởng tử của An Bang Hầu, hai người trai tài gái sắc đã trở thành một giai thoại đẹp, chẳng lẽ trong mắt công chúa, bản Hầu lại là hạng người ăn tạp như vậy?”
Nghe vậy, Niếp Thanh lân sửng sốt trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi giãn ra, Thái phó thấy thế liền vừa lòng, biết là tiểu nữ tử đã biết sai rồi, mới nhẹ giọng, dang tay ra nói: “Đúng là một bình giấm chua tối ngày ghen bậy bạ, còn không đến chỗ bản Hầu, để bản Hầu xem Trứng gà của ta có bị gầy đi chút nào hay không?”
Niếp Thanh Lân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng biểu tình trên mặt lại không hề xấu hổ ngượng ngùng như hắn vẫn nghĩ: “thì ra là như vậy, may mà có trưởng tử của An Bang Hầu đứng ra chia sẻ phân ưu cùng Thái phó, nhưng quốc sự vất vả, nếu Thái phó không còn chuyện gì khác, thỉnh ngài mau chóng trở lại kinh thần, miễn cho quốc sự bị chậm trễ.” nói xong, liền lập tức đứng dậy muốn rời đi.
“Đứng lại!” Thái phó rốt cuộc không thể kiềm được cơn giận, lập tức nổ tung. hắn đi ngày đi đêm, để có thể nhanh chóng đến được Giang Nam, trong lòng tràn đầy mong đợi đến thời điểm gặp được giai nhân sẽ mềm mại săn sóc, chạy vào lòng, an ủi cho nỗi khổ tương tư nhớ nhung của mấy tháng trời xa cách. Nhưng làm sao nghĩ đến, men theo hành trình của nàng, hào hứng chạy đến Phiên Mặc lâu, đập vào mắt là hình ảnh giai nhân mỉm cười e thẹn, liếc mắt đưa tình với tên nhóc miệng còn hôi sữa. Nên lập tức vung tay vẽ ra một bức hoạ, cắt đứt si tâm vọng tưởng của tên nhóc lông còn chưa kịp mọc đủ đã dám đến dụ dỗ nữ nhân của Vệ Lãnh Hầu hắn!
Tiếng hét này cực kì vang dội, cho dù là một nam nhân cao to vạm vỡ cũng bị dọa đến mềm cả chân, nhưng tiểu nữ nhân kia vẫn vững vàng đi ra ngoài như cũ. Vệ Lãnh Hầu tức giận đứng lên, chống quải trượng bước tới trước mặt nàng, giữ nàng trong tay nói: “Công chúa ở Giang Nam nên đãdưỡng mập lá gan? Nếu đã nói là hiểu lầm, vì sao còn sinh hờn dỗi?”
Niếp Thanh Lân cười khổ nói: “Thanh Lân không tài, không thế, sao dám sinh hờn dỗi với Thái phó, chỉ là đột nhiên đã nghĩ thông suốt, vì sao bản thân mình luôn lo được lo mất. Thái phó là một anh tài xuất chúng, nữ tử trên thế gian này, luôn chen nhau đến để tranh giành. Ngài là một tướng tài dũng mãnh, sang quý, Thanh Lân không đủ tài đức để giữ lại, thay vì cứ nơm nớp lo sợ mỗi ngày rằng không biết khi nào sẽ bị mất đi, chi bằng cứ xem như chưa bao giờ từng có được. Mấy tháng chia lìa đã đủ chứng minh, Thái phó cũng không phải là không thể không có Thanh Lân… Thanh Lân và ngài từ khi quen biết nhau cho đến tận hôm nay, trải qua bao hiểu lầm sóng gió, Thanh Lân cũng cảm nhận được tấm chân tình của Thái phó, Thanh Lân cũng vì đó mà cảm động, động chân tình, nhưng trên thế gian này, tình nồng mấy cũng sẽ có khi phai nhạt, Thanh Lân cũng chỉ là một nữ tử tầm thường, nếu thật sự đến ngày đó, nhất định sẽ chịu không nổi sự đau khổ dày vò khi mất đi, nên hi vọng Thái phó thương tiếc, lúc tình còn chưa phai nhạt, buông tay để Thanh Lân có thể định cư luôn ở Giang Nam, tránh đau khổ về sau….”
Thái phó nghe xong, tức giận đến mức gân xanh đã muốn nổi hết lên, tiểu nữ tử này luôn miệng nói thương yêu mình, nhưng xoay người lại bảo mình buông tay, gương mặt đẫm nước mắt đau lòng trước kia khi nghe tin mình bị thương đến tận nay hắn vẫn còn chưa quên được, nhưng chỉ chớp mắt thôi, đã có thể lạnh lùng xoay người chẳng chút quan tâm.
Lòng dạ độc ác đến thế nào đây? Uổng cho hắn cứ mãi lo lắng, sợ khi nàng biết được, nhất định sẽ đau lòng đến mức không ăn nổi cơm, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. hiện tại theo hắn thấy, trong lòng nàng hiện giờ đang trông ngóng cho hắn chết sớm, để có thể tự do cùng đám trẻ con miệng còn hôi sữa kia mắt đi mày lại. Loại nữ tử không biết tuân thủ nữ tắc đến mức này, cho dù có nhốt vào lồng, thả trôi sông cũng không giải hận!
Đúng lúc này, ngoài sảnh đột nhiên truyền đến một tiếng sợ hãi: “Muội muội cứu ta!”
Niếp Thanh Lân nghe thấy tiếng đúng là của Bát hoàng tỷ, nàng vội vàng đẩy Thái phó ra, bước nhanh đi ra ngoài, chỉ thấy ngoài đình viện có mộtnam tử cao to sừng sững như một ngọn núi, vẻ mặt kích động đem Thiệu Dương công chúa ôm vào lòng, miệng không ngừng nói: “Thiệu Dương của ta, nàng không chết? Ta biết ta nhất định sẽ tìm được nàng mà!”
Thiệu Dương công chúa sau khi từ Phiên Mặc lâu trở về, mắt thấy muội muội bị ôn thần thẩm vấn, trong lòng ẩn ẩn lo lắng, rốt cuộc vẫn là tỉ muội tình thâm, cho dù không thể nhớ hết những tình cảm của trước kia, vẫn theo bản năng thấy lo lắng, cho nên sau khi xuống xe ngựa, nàng cũng không vội vã trở về phòng mà loanh quanh chờ ở ngoài vườn.
Nhưng mà không nghĩ tới, một hồi sau, tự nhiên có một nam tử dị thường cao lớn như một con gấu chạy vọt tới, nhìn thấy nàng, hai tròng mắt xanh thẳm quỷ dị chứa đầy nước mắt, vươn tay ôm lấy nàng. Mình đã đụng phải gấu vào giữa ban ngày? Làm Thiệu Dương công chúa sợ tới mức hét lên một tiếng chói tai, sau hé răng đem cổ Hưu Đồ Hoành cắn cho máu tươi đầm đìa.
Trường hợp hỗn loạn đến rối tung cả lên như thế này thật sự làm cho người ta nhìn mà đau đầu, đợi cho thật vất vả mới tách được hai người ra, thìđều tự tách ra, trấn an lẫn nhau.
Hưu Đồ Hoành mở cổ áo cho thị nữ bôi thuốc, vẻ mặt cô đơn ngồi cạnh Vệ Lãnh Hầu nói: “Làm sao bây giờ, nàng ấy đúng là đã quên mất ta!”
Vệ Lãnh Hầu mặt mày nặng nề như đá, vết sẹo giao long bên má hơi hơi ửng đỏ lạ thường, hắn nghiến răng nói ra từng chữ: “Thà là quên đi, còn tốt hơn loại người lòng gang dạ sắt, cố ý muốn quên… Nữ nhân! Đúng là không một ai tốt cả!”
