Chiếc này của anh xinh lắm, mặt nhẫn là nửa vầng trăng khuyết nho nhỏ màu tím biếc. Mình thích cực ý, ngắm mãi không chán. Xong rồi mới sực nhớ ra, vội vàng nhảy xuống giường lấy chiếc hộp trong vali, cũng làm nghi lễ trao nhẫn cho anh. Nhẫn nam mà, giản dị thôi, nổi bật nhất là hai chữ TN khắc uốn lượn trên đó.
Giây phút ấy, dưới ánh nến lung linh, tay đan tay, môi chạm môi, sao mà thiêng liêng đến thế!
Nhớ mấy cái kiến thức phổ cập của bà Nga con Hạnh để có đêm tân hôn đáng nhớ, mình quyết định tư tưởng thông thoáng ra một chút, táo bạo đẩy anh xuống giường, chủ động khiêu khích nhiệt tình.
Khổ nỗi, kinh nghiệm còn non kém quá.
Đúng là cũng chẳng nên nghe lời mấy con mụ chưa chồng tám phét vớ vẩn.
Mần tới mần lui được cái đếch gì đâu?
Thất bại, thất bại thảm hại.
Ngượng ngùng lắm ý, rốt cuộc áp má vào ngực chồng yêu thở dài thườn thượt. Anh ôm lấy vợ, khẽ lật người. Rõ ràng ông xã mím môi, nhưng ánh mắt lại như cười cười, hại mình xấu hổ gần chết luôn, hai má đỏ ửng.
-“Ghét, ngủ thôi.”
Chưa kịp rúc đầu trốn vào chăn đã bị kéo lại mắng vô trách nhiệm, rồi bàn tay mang theo hơi ấm kia luồn qua bật từng khuy áo, dịu dàng mơn trớn qua lại khiến da thịt ửng hồng, tim mình cũng đập theo từng hồi thảng thốt.
Từng nụ hôn ẩm ướt rơi đều đều trên nụ hoa nhỏ mang theo chuỗi cảm xúc dạt dào run rẩy, cảm giác tê dại tới nhức nhối. Bờ môi ấy, nóng bỏng như lửa, chầm chậm lướt xuống cánh sen e ấp, khi khẽ khàng đụng chạm bao phủ, lúc lại khiêu khích nồng nàn.
Có những giây phút, thân thể như muốn tan ra, hồn phách lơ lửng nơi nào, chính bản thân mình cũng không kiểm soát nổi.
Có những chuyện, chưa từng nghĩ qua, rằng sẽ ngọt ngào đắm đuối, đẹp đẽ tinh khiết đến vậy.
Xuân sắc hữu tình một màn cuồng nhiệt, ai đó tay đỡ đầu mình, thân áp thân tình cảm. Có vẻ như anh không dùng sức nên mình không thấy nặng, ngược lại cảm giác rất ấm áp thoải mái, người ngợm bủn rủn theo giọng điệu yêu chiều kia.
-“Vợ là của chồng.”
-“Vâng.”
Mình cũng vòng qua ôm ông xã rồi trả lời ngoan lắm, anh thì cười tươi rạng rỡ, ngón tay mơn man từ khoé mắt tới gò má, say mê ngắm nghía.
-“Anh khổ quá!”
-“Sao vậy?”
-“Anh thấy anh bám vợ quá rồi.”
Phì cười luôn với “tồng êu”, cưng lắm ý, cưng không để đâu cho hết.
-“Hối hận nữa Nguyệt ạ. Biết thế làm xong PhD anh về hỏi cưới em luôn, thấy tiếc thời gian…”
Nghĩ kể cũng tiếc thật.
Nếu thời gian có thể quay lại thì mình cũng nhiệt liệt cổ vũ anh làm thế đấy. Nhưng thôi, dẫu muộn vẫn còn hơn không. Người ta bảo, cái gì của mình, thì mãi vẫn là của mình. Cuộc đời, đừng sân si nhiều quá, nếu thật sự có duyên ắt sẽ về bên nhau.
Hai vợ chồng mình đích xác là như vậy rồi.
Bọn mình, từ giờ sẽ thương nhau nhiều thật nhiều, cùng nhau bù đắp những năm tháng thanh xuân lỡ làng kia.