Cao trào qua đi, Phương Ly Ngôn trống tay đè ép trên người anh, ôn nhu nói:” Để anh giúp em….”
Cẩm Lý mệt đến đứt hơi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, với mong muốn duy nhất người bên trên sẽ buông tha cho mình, mặc kệ y có nói gì, Cẩm Lý đều nhanh nhẹn đồng ý.
” Thiếu… gia à, để lần khác làm tiếp được hay không? Tôi thật sự rất mệt.”
” Gọi tên anh.”
” Thiếu gia…a.”
Phương Ly Ngôn không nhận được câu trả lời mong muốn, hạ thân liền động một cái, liền có thể dọa Cẩm Lý mềm nhũn chân.
Cẩm Lý đắn đo giữa việc giữ mạng và bị trừ tiến độ nhiệm vụ, quyết định vẫn là giữ mạng trước, tiến độ nhiệm vụ có thể tìm lại sau.
” Phương Ly Ngôn, tha cho em đi.”
Cẩm Lý làm nũng, tiếng nói khàn khàn rơi vào tai Phương Ly Ngôn, liền khiến sắc mặt y tối lại.
” Làm một lần nữa rồi nghỉ.”
Cẩm Lý:” ?!!!”
Đêch đệch đệch. Có tin trẫm đạp chết ngươi hay không? Tên lừa đảo này.
—
Buổi tối, Cẩm Lý ôm theo cái eo đau nhức bước xuống lầu, nhìn thấy một người hầu đang vất vả di chổi lau trên sàn nhà rộng lớn, anh đột nhiên nhớ tới tình cảnh chật vật của mình khi mới xuyên tới đây.
Không thể để tiện nghi cho tên khốn nạn kia được, ít nhất phải để cho y chịu một vài khổ cực mà anh đã từng phải trải qua chứ!
Cẩm Lý bước đến bên cạnh chỗ người hầu đang lau nhà, nói:” Không cần lau nữa, để chổi ở lại rồi đi đi.”
Người hầu khó hiểu:”… dạ?”
Cẩm Lý đoạt lấy cây chổi lau từ tay người hầu, nhắc lại:” Đi đi.”
Người hầu trong đầu đầy thắc mắc, nhưng vẫn không dám làm trái lệnh của anh, chỉ có thể cúi đầu rời đi.
Cẩm Lý đem chổi lau dừng ở ngoài cửa biệt thự, chính mình tìm một chiếc ghế tới, ngồi bên cạnh.
Anh đoán không nhầm thì y hiện tại sắp về rồi đi! Bình thường dù có bận rộn đến đâu, y vẫn sẽ về ăn cơm với anh, giờ cơm tối cũng sắp tới rồi.
Cẩm Lý đoán không sai, anh ngồi thêm 10 phút, đã thấy Phương Ly Ngôn bước đến.
Phương Ly Ngôn chưa bước vào cửa đã nhìn thấy Cẩm Lý đợi mình, tâm tình vô cùng vui vẻ, thế nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, đã bị cái chổi mà Cẩm Lý ném cho y làm tiêu tan.
Phương Ly Ngôn nhìn cây chổi trong tay:”… chuyện gì vậy?”
Cẩm* nam vương* Lý hất hàm:” Lau sạch sàn nhà rồi mới được ăn cơm.”
Phương Ly Ngôn:”…”
Nhất Thanh Hàn vừa mới đuổi kịp:”…”
Hắn tới không đúng lúc sao? Hắn tới nhầm nhà à? Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn không biết gì hết, hắn hiện tại lén lút rời đi có được hay không?
Người bạn thân của hắn, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu mất.