…
Cố Thanh Sơn nhảy múa không biết mệt mỏi.
Cùng thời khắc đó.
Ở bên kia.
Lâm đi vào trong khoang thuyền.
Lần trước, mình bị giết chết trong nháy mắt.
Đó là sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Lâm lắc đầu, không suy nghĩ thêm về sự đau đớn bị cắt thành từng mảnh khi đó nữa.
Đối với điệu nhảy này, cô đã có chút ám ảnh rồi.
Nhưng điều kỳ lạ là, mình lại tha thứ cho cái tên nhảy múa đó.
Không đúng.
Lâm đột nhiên cảnh giác nhìn về bốn phía.
Thật là kỳ lạ, Laura đi đâu rồi?
Lâm tìm một vòng trong khoang thuyền, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Laura.
Cô ngừng lại một chút, đột nhiên nhớ lại đoạn hội thoại Laura đã nói với mình trong lúc tán gẫu.
“Khoang thuyền của con thuyền này, phía trước nối thẳng tới boong thuyền, phía sau có thể thông đến đuôi thuyền. Đuôi thuyền là nơi em để đồ ăn vặt, nếu chị có thời gian có thể tới lấy một ít. Đồ ăn vặt mà em thu thập được đều rất ngon.”
Đây là lời gốc của Laura.
Không xong rồi!
Cố Thanh Sơn đang múa ở đuôi thuyền!
Trái tim của Lâm rơi xuống đáy cốc.
Khi đó mình đeo chiếc nhẫn của Vực Sâu, có sức mạnh của Vĩnh Hằng, mới có thể sống lại sau khi bị cắt thành mảnh vụn.
Còn Laura…
Lâm không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào sâu trong khoang thuyền.
Quả nhiên, ở phía sau cùng của khoang thuyền có một cánh cửa khép hờ.
Lâm cắn răng, đẩy cửa xông ra ngoài.
Trong nháy mắt, cô đã nhìn thấy Cố Thanh Sơn đang múa điệu múa kinh khủng đó.
Còn Laura ngồi trên một chiếc ghế ở bên cạnh, không ngừng vỗ tay.
“Ha ha, anh trai, anh nhảy giỏi quá!”
“Làm lại động tác vừa rồi một lần đi anh!”
Cố Thanh Sơn dựa vào nhịp điệu, quả nhiên làm lại một lần nữa.
Laura lập tức phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
“Oa, độ khó cao! Anh giỏi quá!”
Cùng với tiếng reo hò của cô bé, trong hư không có một tia ánh sáng dịu dàng rơi lên người cô bé.
“Ơ, đây là cái gì vậy?”
Laura tò mò hỏi.
Cô bé tùy ý vung tay vào hư không ở phía ngoài con thuyền.
Chỉ thấy một đốm lửa nhỏ bốc lên từ trong tay cô bé, bay vào trong hư không, vừa vặn bắn trúng vào xác một con thuyền bay đang chầm chậm trôi qua.
Trong chốc lát, xác con thuyền đó đã biến thành hư ảo, tan thành mây khói trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
“Oa, thuật này lợi hại quá, cái này tặng cho em sao? Cảm ơn anh nhiều nha!”
Laura hướng về phía hư không khen ngợi.
Lâm ngây người nhìn một màn này.
Sự khác biệt giữa người với người thật sự quá lớn, lớn đến độ có chút làm tổn thương lòng người.
Lâm không nói một lời nào, xoay người quay trở về khoang thuyền, mạnh mẽ đóng cửa lại.
Lại một lát sau.
Cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng múa xong điệu múa này.
Đúng lúc hắn định chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, trong ấn đường đột nhiên bắn ra một điểm ánh sáng, hóa thành ông lão đầu trọc kia.
Cường giả số một của Nhân tộc thời đại cực cổ.
Cuối cùng ông ta lại xuất hiện rồi!
“Lâu ngày không gặp, cậu nhóc.” Ông lão đầu trọc nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía đối phương, chào hỏi: “Sao ngài lại đột nhiên xuất hiện vậy?”
“Còn không phải vì chuyện của ngươi sao. Điệu múa tầng thứ nhất ngươi làm rất tốt, lớp ngoài của sức mạnh Ma Long cũng đã bị hấp thụ tương đối rồi.”
“Thế thì sao?”
“Bây giờ ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi phải bắt đầu học điệu múa tầng thứ hai.”
“Được, bây giờ bắt đầu luôn sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Sắc mặt của ông lão đầu trọc hết sức nghiêm túc: “Cũng không phải bây giờ luôn. Trong khoảng thời gian này ngươi phải ăn nhiều thứ hơn một chút, chuẩn bị thể lực nhiều hơn, sau đó đợi thời cơ xuất hiện, mới có thể học điệu múa tầng hai.”
Cố Thanh Sơn không nhịn được liền hỏi: “Còn cần thời cơ nữa sao? Lẽ nào điệu múa tầng hai rất khó ư?”
“Chính xác, bởi vì nó là một điệu múa nhiều người.”
Ông lão đầu trọc nói: “Không giống với múa đơn, điệu múa nhiều người tự có khí thế và sức cuốn hút của nó, cho nên ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng cả về mặt tinh thần và thể lực.”
“Khi thời cơ đến, ta sẽ phát động sức mạnh của điệu múa tầng thứ hai, nó sẽ giúp mọi người học được điệu múa này. Như vậy, mặc dù các ngươi chỉ mới múa điệu này lần đầu tiên, nhưng xác suất xảy ra vấn đề sẽ không quá lớn. Tuy nhiên, các ngươi vẫn nhất định phải múa một cách cẩn thận, nhịp điệu và động tác không được mắc lỗi.”
“Ta hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Mặc dù vẻ mặt của ông lão rất nghiêm túc, nhưng khi kết hợp với chiếc áo hoa cộc tay, chiếc quần cộc bãi biển cùng với đôi dép tông màu hồng của ông lão, vẫn khiến cho Cố Thanh Sơn không thể có nổi một chút cảm giác căng thẳng nào.
Hắn chỉ có thể im lặng ghi nhớ lời nói của đối phương.
“Được rồi, ta đi trước đây. Ta cũng phải dự trữ năng lượng trước.” Ông lão nói.
“Ngài cũng cần năng lượng sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đương nhiên, đợi tới khi thời cơ đến, ta phải đệm nhạc cho các ngươi.”
Ông lão đầu trọc nói xong, gật đầu với Cố Thanh Sơn.
Thân hình của ông ta hóa thành một điểm ánh sáng, lại chui vào trong ấn đường của hắn.
Hình ảnh cường giả số một của Nhân tộc cực cổ biến mất trước mắt Cố Thanh Sơn.