Nói xong hắn bước vào truyền tống trận, nháy mắt liền biến mất.
Mấy phút sau, hắn đã xuất hiện trên thương nguyên, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi bước lên phi hồng bay về một phía.
Huyền Cổ là kỳ địa của Nam Sở, núi non trùng điệp, không ít người tu luyện đã ngộ đạo ở đó, thuỷ tổ tam tông Huyền Chấn cũng từng tới đó ở ba năm.
Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập trên không trung quần núi của Huyền Cổ, ánh mắt đều nhìn về một hướng, không có ngoại lệ.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Cách đó không xa liên tục vang lên những tiếng nổ, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ở đó có ba người đang đánh nhau, một người toàn thân được long khí mạnh mẽ bao quanh, một người là thanh niên trẻ tuổi tay cầm kiếm Thái Cực và một nữ tử mặc quần áo xanh.
Họ chính là Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Thánh tử Lã Hậu của Thanh Vân Tông.
Phụt! Phụt!
Trong hư không, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt không ngừng đổ máu, mặc dù hai người từng là đệ tử chân truyền số một số hai của tông môn, nhưng so với kí chủ thì còn kém xa, hai đấu một cũng vẫn bị đánh cho không còn sức trở mình.
Chậc chậc chậc!
Nhìn trận đại chiến không xa, mọi người đều tặc lưỡi: “Kí chủ có độ phù hợp năm phần mà cũng mạnh vậy sao?”
“Ngươi nói vậy chẳng phải nói thừa sao? Trong cơ thể hắn có linh hồn của Thái Hư Cổ Long mà!”
“Nhưng Lã Hậu so với Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc thì còn kém xa, độ phù hợp năm phần với độ phù hợp chín phần hoàn toàn không cùng một cấp độ”.
“Dù vậy cũng không phải người mà Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt của Hằng Nhạc có thể địch lại!”