“Hừ!” Anna buông tay ra, bất mãn nói: “Cô mà còn yếu đuối như vậy, thì sẽ không có tư cách ở bên Cố Thanh Sơn đâu.”
“Dựa vào cái gì mà tôi không có tư cách?”
“Bởi vì tôi chưa từng thấy anh ấy chịu khuất phục trước mặt vận mệnh.”
Anna khẽ nói.
Tô Tuyết Nhi im lặng trong một lúc.
“Cô nói đúng.”
“Tôi thân là thẻ bài sư, vậy mà lại bị một thẻ bài thao túng suy nghĩ.”
Tô Tuyết Nhi lẩm bẩm.
Anna thấy cô đã có một chút ý chí chiến đấu, lúc này mới hài lòng nói: “Cô có thể sử dụng bất kỳ thẻ bài nào để chiến đấu, nhưng đối với loại thẻ bài chỉ sợ thiên hạ không loạn này, vẫn là không nên tin thì hơn.”
Cô đột nhiên ném thẻ bài dự báo vận mệnh đi.
Tô Tuyết Nhi bình tĩnh nhìn một màn này.
Chỉ thấy thẻ bài đó lượn một vòng trong gió, rồi lại bay trở về phía trước mặt Tô Tuyết Nhi, lẳng lặng lơ lửng trong không trung.
“Quái lạ, nó vẫn có thể quay lại sao? Tôi chưa từng nghe nói thẻ bài có sức mạnh này.” Anna nói.
Tô Tuyết Nhi giải thích: “Tôi đã trả lại cho Cố Thanh Sơn từ lâu rồi, nhưng cuối cùng nó vẫn ở chỗ tôi.”
“Chậc, vô cớ làm phiền con gái là không lịch sự đâu.”
Anna nói, rút lưỡi hái hắc ám ra.
Ngọn lửa đen lóe lên.
Thẻ bài vận mệnh này chia năm xẻ bảy, tung bay trong gió.
“Lần này được rồi.” Anna cười nói.
Tô Tuyết Nhi thở dài, lắc đầu.
Cô đưa tay ra, rút nhẹ từ trong hư không.
Thẻ bài kia lại xuất hiện trước mặt hai người.
Anna ngây ra.
“Quái lạ, ngọn lửa Tử Vong của tôi, hầu như không có thứ gì là không thể cắn nuốt được.” Cô khó tin nói.
Tô Tuyết Nhi thu hồi thẻ bài về, cười khổ nói: “Nó biết hiện tại tôi đang ở vào thời khắc quan trọng nhất để tiến giai, cho nên mới im lặng. Nếu không, nhất định nó sẽ thúc giục tôi đi giúp nó lấy những thẻ bài khác trong bộ bài đó.”
“Nói như vậy, nó có trí tuệ.” Anna lẩm bẩm.
Nhìn thẻ bài dự báo vận mệnh có rất nhiều bãi tha ma, trong lòng Anna không hiểu vì sao lại thấy ớn lạnh.
Cô cười lớn nói: “Đừng quan tâm đến nó, chín trăm triệu tầng thế giới, những kiến thức và những điều chúng ta không hiểu nhiều lắm, biết đâu sau này có thể tìm được người giúp cô cởi bỏ liên hệ giữa nó và cô.”
“Ừm, trước tiên cứ mặc kệ nó, chúng ta đi thôi.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Đi!”
…
Bên kia.
Cố Thanh Sơn cảm giác được một luồng sức mạnh khổng lồ đang kéo lấy mình, vọt ra từ một thời không nào đó.
Hắn phóng tầm mắt nhìn.
Bốn phía tối tăm, không nhìn thấy gì hết.
Quái lạ, đây là thế nào?
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm quan sát tình hình.
Thần niệm không gặp trở ngại nào, quét khắp bốn phía.
Cố Thanh Sơn lập tức thông qua thần niệm nhìn thấy vòng xoáy khổng lồ ở phía dưới mình.
Vực Sâu Vỡ Vụn của mãnh vỡ thế giới.
Mà cách không xa phía trên đỉnh đầu của hắn, thuyền bay cổ thụ Kinh Cức đang lơ lửng ở nơi đó.
Cố Thanh Sơn lại xác nhận tình hình ở trước mặt mình.
Cơ thể hắn rung lên, bay lên trên.
Chỉ một lúc sau, hắn đã rơi lên boong thuyền.
Lâm đang uống rượu, nhìn thấy hắn bất ngờ hỏi:
“Ơ? Không phải cậu muốn tìm kiếm vật gì đó hay sao? Tại sao lại bay trở về?”
Cố Thanh Sơn ngây người.
Xem ra tốc độ dòng chảy thời gian của thế giới song song và thế giới hiện tại không hề giống nhau.
Nói như vậy, thời gian mà mình rời đi cũng không lâu.
“Tôi đã hoàn thành rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Quả nhiên Lâm cũng nói: “Xem ra, tốc độ dòng chảy thời gian của thế giới song song kia và chúng ta không giống nhau.”
Lâm nhìn Cố Thanh Sơn, dần dần nhìn ra một chút manh mối.
“Mắt của cậu bị sao thế, tại sao ngay cả chuyển động một cái cũng không làm được vậy?”
“Không biết, dù sao thì hiện tại tôi cũng không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dùng thần niệm để quan sát mọi thứ.”
Cố Thanh Sơn khó hiểu nói.
Lâm đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, cẩn thận xem xét mắt của hắn: “Khi nãy cậu đi hoàn thiện thuật thế giới của mình, kết quả sau khi trở về lại không nhìn thấy gì cả… Chờ đã, thuật thế giới của cậu có liên quan tới mắt sao?”
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn thừa nhận.
“Đúng là một thuật ngoài sức tưởng tượng, chẳng lẽ là do chính cậu sáng tạo ra?” Lâm thở dài hỏi.
“Đúng thế, tôi đã từng chết do bị Hoàng Long nhìn, cho nên sau này cứ nghĩ mãi về chuyện đó, cuối cùng bắt đầu thử hoàn thành thuật này.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cậu tin chắc mình đã hoàn thành thuật đó rồi sao?”
“Tin chắc.”
“Vậy thì không còn cách nào nữa. Cho dù là ở thời đại cực cổ, Đồng thuật cũng là một đại từ cường đại mà nguy hiểm, huống chi cậu đã thiết lập một thuật thế giới trên cơ sở của Đồng thuật. Tôi đoán, mắt của cậu cần mất một thời gian mới có thể bình phục… hoặc là cần một sự kích động nào đó.” Lâm giải thích.
Cố Thanh Sơn cau mày nói: “Nói cách khác…”
“Ừm, cậu bị mù rồi.”