“Đương nhiên ta biết”, Diệp Thành nhún vai rất thản nhiên.
“Tại sao lại giết ông ta?”, vẻ mặt của Điên Không đã bình thường trở lại, ông ta tự rót cho mình một ly rượu rồi tự uống, như không có chuyện gì, hành xử khôn ngoan khiến Diệp Thành hơi bất ngờ.
“Có lẽ ngươi chưa biết ta với lão ta có thù xưa”, Diệp Thành đã chuẩn bị sẵn cái cớ: “Trước khi thành danh, ta là thiếu chủ của một thế gia, nhưng nhiều năm trước vì một món bảo vật mà cả gia tộc của ta đã bị diệt sạch”.
Nói đến đây Diệp Thành không nói nữa, nhưng trong mắt lại lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, sát ý không hề che giấu.
“Ngươi muốn nói là gia tộc ngươi bị Thương Hình giết đúng không?”, Điên Không ung dung xoay nhẫn trên ngón tay cái, nhìn Diệp Thành một cách thích thú.
“Như ngươi nghe nói, đúng là như vậy”.
“Nhưng câu chuyện này của ngươi hơi khó tin đấy!”, Điên Không cười đùa: “Mà dù lời ngươi nói là thật thì tại sao ta phải giúp ngươi? Thương Hình là điện chủ phân điện thứ chín, cho dù có thêm ta, nhưng muốn giết ông ta mà thần không biết quỷ không hay, ngươi nghĩ có được không?”
“Cách thì lúc nào cũng có”, Diệp Thành cười tinh quái, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Hơn nữa ta cũng không nhờ ngươi giúp không công”.
Nói xong Diệp Thành lấy Đại La Thần Đỉnh ra, cười với Điên Không: “Nếu điện chủ Điên Không bằng lòng giúp đỡ thì thần đỉnh này sẽ là của ngươi”.
Điên Không không trả lời nhưng đã đứng lên, hai mắt phát sáng nhìn Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành, với độ hiểu biết và nhãn lực của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi thường của đại đỉnh, điều này khiến ông ta càng tin lời Diệp Thành nói là thật.
Ở đây, Diệp Thành đã lặng lẽ vòng ra sau lưng Điên Không.
Khi Điên Không nhìn chăm chú, hắn lén lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi trút chân nguyên vào đó.
Hế?