– Nhị gia, ta có thể từ chối không?
– Không thể!
– …
Sau khi rời khỏi đô thành, Miêu Nghị đi Nguyệt hành cung bái phỏng Trương Thiên Tiếu, nhờ Trương đại cung chủ chăm sóc giùm.
Trương Thiên Tiếu thấy Miêu Nghị thì ôm bụng cười bò. Trước kia không thể giữ Miêu Nghị lại, bây giờ đi một vòng tên này trở về, còn bị biếm thành động chủ, làm Trương Thiên Tiếu cười đau cả bụng.
Nhưng nói đi phải nói lại, cùng là động chủ Đông Lai động, cùng là Miêu động chủ nhưng đã khác xưa. Miêu động chủ ngày trước làm gì có tư cách chạy đến gặp cung chủ như nàng?
Trương Thiên Tiếu tự mình kéo Miêu Nghị uống bữa rượu, dùng thân phận bằng hữu cũ an ủi tâm hồn bị tổn thương của Miêu động chủ rồi mới thả hắn đi.
Miêu Nghị rời khỏi Nguyệt hành cung lại đi Trấn Ất điện bái kiến đại ca kết bái Hoắc Lăng Tiêu, nhưng không thấy gã, thị nữ Thiên Vũ, Lưu Tinh cũng đã đi.
Miêu Nghị đành đến Đông Lai động, còn phủ chủ của Nam Tuyên phủ, sơn chủ Trấn Hải Sơn thì hắn lười giao tiếp. Muốn lão tử bái kiến các ngươi? Biến đi.
Miêu Nghị hết sức quen thuộc Đông Lai động, đi đường không cần hỏi cái gì, trực tiếp từ trên trời giáng xuống giá lâm.
Vẫn chỗ cũ, núi xanh còn đó, cây cối càng xanh um. Miêu Nghị chắp tay sau lưng nhìn quanh, thầm cảm khái. Miêu Nghị rời khỏi đây đã gần ngàn năm, cứ tưởng sẽ không quay về, nhưng tạo hoá trêu người.
Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống kinh động người nơi này.
Hoắc Lăng Tiêu ra khỏi phủ đệ động chủ, cười to đến gần:
– Hiền đệ!
Hoắc Lăng Tiêu kéo tay Miêu Nghị nói:
– Huynh đệ chờ mãi.
Thiên Vũ, Lưu Tinh cùng đi tới. khom người hành lễ:
– Kính chào Miêu gia!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Diêm Tu chào:
– Đại nhân!
Hai người khác đi ra chào:
– Kính chào động chủ!
Miêu Nghị xem ngây người. Là Công Tôn Vũ, Điền Thanh Phong, hai người đã già nhiều làm hắn suýt không nhận ra.
Điền Thanh Phong từng đi theo Miêu Nghị nên xuất hiện ở đây đón chủ cũ còn hợp lý, nhưng Công Tôn Vũ cũng đến là có ý gì?
Miêu Nghị nhướng mày nói:
– Ta còn tưởng là ai, Công Tôn Vũ đến cười nhạo bản động chủ sao?
Công Tôn Vũ sợ hãi run cầm cầm, hoàn toàn biến sắc mặt.
Diêm Tu kịp lúc giải thích rằng:
– Đại nhân, Công Tôn sơn chủ hiện giờ là sơn chủ của Trấn Hải Sơn, thượng ti của người!
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì:
– …
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
– Ngươi là thượng ti của ta thì chạy tới bái kiến ta làm chi?
Miêu Nghị vung hai tay áo, chắp tay hành lễ:
– Ty chức kính chào sơn chủ.
Công Tôn Vũ luống cuống tay chân trả lễ:
– Không dám không dám!
Công Tôn Vũ thầm kêu khổ, điện chủ đó giờ chưa biết mặt mũi thế nào còn đích thân đến nghênh tiếp ngươi, ta dám không tới bái kiến sao? Ngươi đi đâu làm không tốt, cố tình chạy tới đây làm gì? Rõ ràng là muốn làm khó ta!
Công Tôn Vũ hoàn toàn nghĩ nhiều, Miêu Nghị không rảnh làm khó gã. Nếu không gặp người thì Miêu Nghị thậm chí quên có người tên Công Tôn Vũ, bằng vào địa vị ngày nay của hắn, nhân mạch tới lui thì làm sao để một Công Tôn Vũ vào lòng? Trước kia sơn chủ cấp dưới không có cả tư cách thấy mặt Miêu Nghị.
Diêm Tu phất tay giới thiệu Điền Thanh Phong:
– Đại nhân, đây là Điền phủ chủ của Nam Tuyên phủ.
Miêu Nghị nhìn Điền Thanh Phong, vui vẻ nói:
– Ô, đã làm phủ chủ luôn rồi.
Lúc trước Lam Ngọc môn huỷ diệt, Điền Thanh Phong có xu hướng phát triển thành thân tín của Miêu Nghị, nhưng hắn đi hội chiến loạn Tinh Túc Hải thì Điền Thanh Phong tự giữ an toàn cho mình nên bị ở lại Nam Tuyên phủ. Không ngờ cuối cùng Điền Thanh Phong vẫn bò lên được.