“Lần này ta được mở mang tầm mắt đấy”, Hồng Loan tặc lưỡi, “xem ra sau khi làm điện chủ phải cho thêm nhiều người bảo vệ xung quanh phòng việc bị đánh lén, ta đúng là được mở mang tầm mắt”.
“Đồ Thân lão đệ có thời gian không?”, phía này, Diệp Thành đứng trong hư không lên tiếng gọi, vả lại còn dùng lệnh bài thân phận của Cổ Nguyên, tiếng truyền âm hướng về phía Đồ Thân – điện chủ của phân điện thứ sáu”.
Sau ba tới năm giây, tấm bài truyền âm trong hư không rung lên, vang lên giọng nói của Đồ Thân: “Cổ Nguyên huynh tới tìm ta có việc gì vậy?”
“Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là gần đây ta tìm được bảo bối của một tông muốn cho lão đệ xem, không biết đệ tới chỗ ta hay ta tới chỗ đệ được nhỉ?”, Diệp Thành vừa nói vừa cười khúc khích.
“Bảo bối?”, Đồ Thân kinh ngạc: “Huynh đợi đấy, ta tới chỗ huynh”.
“Ồ, được…được”, Diệp Thành ho hắng, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sát phạt vào trong nhưng nào ngờ Đồ Thân lại hiểu ý muốn tự mình nhảy vào cái bẫy, như vậy lại bớt rắc rối.
“Địa cung và thế giới bên ngoài đã ngăn cách chưa?”, Diệp Thành liếc nhìn Sở Linh Ngọc.
“Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm”.