Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, tổng chi hội trưởng Hồng bị Hoa Anh Kiệt vặn gãy cổ.
“Ầm!”
Lần này là một tiếng động lớn hơn, cơ thể ông ta bay thẳng ra ngoài mười mấy mét, nện vào võ quán Yến Đô hoang tàn.
“Không ổn rồi! Ông ta đã mất khống chế!”
Mặt Dương Thanh lúc trắng lúc xanh.
Trước đó đánh nhau với cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Miêu Thành đã làm anh bị thương nặng, mất sức rất nhiều, sau đó lại đối đầu với Hoa Anh Kiệt, thể lực lại càng sụt giảm.
Mặc dù bây giờ thực lực đã khôi phục được phần nào nhưng Dương Thanh vẫn không hề có niềm tin sẽ chiến thắng một người đã mất kiểm soát như Hoa Anh Kiệt.
Kim Cương ngơ ngác nhìn người đồng hành của mình bị Hoa Anh Kiệt vặn gãy cổ rồi đá bay, không ai cứu sống nổi.
“Ngu xuẩn, còn đứng ngây ra đó làm gì? Chạy nhanh lên!”
Thấy Kim Cương còn đang ngẩn người, Dương Thanh tức tối gầm lên.
Bị tiếng rống giận của anh làm cho bừng tỉnh, ông ta ngổn ngang cảm xúc nhìn anh rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
“Uỳnh!”
Nhưng ngay khi Kim Cương nhấc chân lên thì bị Hoa Anh Kiệt nhìn chòng chọc với đôi mắt đỏ ngầu, tiến lại gần.
“Hội trưởng!”
Cảm giác được cái chết đang đến gần, Kim Cương cực kỳ tuyệt vọng, nhưng lão hội trưởng mà ông ta đang gọi đã hoàn toàn mất lý trí, không nhận ra được người đối diện là ai.
Thấy Hoa Anh Kiệt vỗ một chưởng về phía đầu mình, Kim Cương rất chắc chắn cái đầu của mình sẽ như trái dưa hấu nổ tan tành ngay khi cái chưởng này đập xuống.
Muốn chạy trốn nhưng vì quá sợ hãi nên hai chân Kim Cương run lẩy bẩy, không nhúc nhích nổi, chỉ biết mở to mắt nhìn bàn tay của Hoa Anh Kiệt càng lúc càng gần.
“Ầm!”
Ngay lúc này, Dương Thanh xuất hiện, thân thể của Hoa Anh Kiệt thình lình bị đâm ra ngoài.
“Cút!”
Anh quát với Kim Cương.
Bấy giờ ông ta mới lấy lại tinh thần, xoay người bỏ chạy như điên.
Sau khi bị đánh bay, Hoa Anh Kiệt tức tốc xông về phía Dương Thanh.
“Ầm ầm ầm!”
Anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng hết sức chiến đấu.
Tiếng va chạm dữ dội vang lên đinh tai nhức óc.
Các cao thủ Thần Cảnh còn lại của các Hoàng tộc dù đã lùi ra ngoài phạm vi hàng nghìn mét nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm giác được sức mạnh kinh người đến từ Hoa Anh Kiệt và Dương Thanh.
“Mạnh quá!”
Thượng Quan Nhu cực kỳ ngạc nhiên.
Đôi mắt Đoàn Vô Nhai cũng phát sáng, ông ta là một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, trước đây được Dương Thanh yêu cầu một mình đấu với sáu cao thủ Thần Cảnh để rèn luyện nên lúc này đã cách Thần Cảnh đỉnh phong không còn xa.
Đối với Đoàn Vô Nhai, chịu đựng áp lực của Siêu Phàm Cảnh cũng là một loại rèn luyện.
Ông ta nắm chặt hai quả đấm, lòng thầm thề nhất định phải bước vào cảnh giới vĩ đại này.
Mã Siêu cũng có suy nghĩ như vậy, mặc dù chỉ mới bước vào Thần Cảnh nhưng sau khi phá giải phong ấn và uống thuốc mà Phùng Tiểu Uyển cho, anh ta có thể phát ra thực lực của một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Nhìn Dương Thanh phải một mình chiến đấu với Hoa Anh Kiệt đang trong trạng thái điên cuồng, Mã Siêu vô cùng tự trách, nếu như anh ta không yếu đến thế này thì sao có thể để Dương Thanh một mình đối mặt với mọi chuyện chứ?
Nét mặt của những cao thủ trong Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cũng cực kỳ khó coi.
Cho đến lúc này, dù ai thắng cũng là tin xấu đối với bọn họ.
Hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp đã bị Dương Thanh giết một còn một.
Ba cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long cũng bị Dương giết đi một cao thủ trong nháy mắt, chỉ còn lại Long Khoa và một cao thủ Thần Cảnh khác.
Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn thì ngược lại, không chết một cao thủ Thần Cảnh nào.
Dù không có Dương Thanh thì cao thủ của hai Hoàng tộc này vẫn có thể chống lại Hoàng tộc họ Diệp và họ Long.
“Chúng ta đi!”
Long Khoa ra lệnh, xoay người bỏ đi, nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ càng nguy hiểm thêm nữa.
Thấy ông
.