Tình huống hiện giờ giống như ở phân điện thứ chín vào đêm hôm đó, nếu như nói về thù oán thì hắn và Cơ Tuyết Băng không hề có thù oán nhưng nếu nói về lập trường thì hắn và cô chính là kẻ đối địch với nhau, rồi có ngày bọn họ sẽ phải gặp nhau trên chiến trường.
Diệp Thành biết rõ thực lực và tiềm lực của Cơ Tuyết Băng, sau này cô ta nhất định là một kẻ địch lớn của Diệp Thành, nói không chừng người của Hằng Nhạc Tông sẽ chết trong tay cô ta không hề ít.
Vào giây phút này, Diệp Thành đang thầm tính sẽ tế gọi ra Âm Minh Tử Tướng bao vây Cơ Tuyết Băng, sự tàn khốc của chiến tranh không cho phép hắn thể hiện bất cứ sự thương hại nào, vì thương hại kẻ khác bây giờ thì sẽ phải đánh đổi bằng máu trong tương lai.
Có điều hắn vẫn kiềm chế lại, thứ nhất vì hắn không muốn đánh rắn động cỏ, thứ hai hắn thực sự không biết làm thế nào để ra tay với người mà mình từng thương.
Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng bước đi, cô đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, “roẹt” một cái đã biến mất.
Haiz!
Sau khi cô ta rời đi, Diệp Thành lại thở dài, hắn cảm thấy mình có phần nhân từ.
Sau năm, sáu canh giờ, Truyền Tống Trận bên trong địa cung lại rung lên. Tiếp đó, Sở Linh Ngọc từ từ đi ra, phía sau cô ta còn có Chung Quy, Chung Ly, Hồng Loan, Hắc Bào, Phụng Trĩ, lão tổ nhà họ Tô.