Hôm sau.
Đinh Phong Thành vẫn chưa biết gì, anh ta tới công ty bắt đầu sai người tiến hành thu mua.
“Ông Đổng sang đây một chút.”
Đổng Quán Thạch, một nhân viên kỳ cựu được Đinh Trung vô cùng tín nhiệm bây giờ đã trở thành cấp dưới của Đinh Phong Thành, hiện đang làm giám đốc thu mua ở công ty chế tạo Đinh Hạch.
Ông ta đi đến trước mặt Đinh Phong Thành: “Sếp Đinh, có chuyện gì vậy?”
“Ông Đổng, hạng mục thu mua mà tôi giao cho ông đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Bây giờ vẫn đang tiến hành, tôi đã tham khảo một loạt nhà máy và lập ra danh sách rồi đây.” Nói xong, ông ta đặt một bản danh sách lên bàn Đinh Phong Thành.
Đinh Phong Thành cầm lên rồi lướt sơ từ trên xuống dưới.
Đổng Quán Thạch nói tiếp: “Thực lực của các công trường trong danh sách đều rất mạnh, chất lượng nguyên vật liệu cũng có thể đảm bảo.”
Đinh Phong Thành nhìn nhìn rồi lắc đầu.
“Mấy nhà máy này đáng tin đấy, nhưng vấn đề là….đắt.”
Nếu thu mua nguyên vật liệu từ họ thì các khoản vay ngân hàng sẽ không đủ đáp ứng, phải tìm cách huy động thêm tiền.
Đổng Quán Thạch đáp: “Làm gì có hàng xịn nào mà không đắt? Ngân sách hơi căng thật nhưng chúng ta có thể huy động tiền từ các công ty đối tác, chẳng phải Công ty khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng rất giàu sao, lại còn là đối tác của chúng ta, xin chút tiền từ họ chắc không sao đâu.”
“Không được.” Đinh Phong Thành lắc đầu: “Người ta đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, lúc trước cũng đầu tư không ít, nếu bây giờ lại ngửa tay xin tiền họ thì trông chúng ta rất kém cỏi.
“Chuyện này….” Đinh Phong Thành thở dài: “Vậy tôi đi điều tra một chút, để xem có nhà máy nào vừa rẻ hơn lại vừa đáng tin không?”
“Ừ, chuyện này rất quan trọng nên ông điều tra lại đi.”