Nhìn thấy cảnh tượng này, nghe những lời thiếu niên đó vừa nói, Lãnh Thiên Minh cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ thiếu niên này còn trẻ mà lại có thể phân tích lợi và hại của tình hình hiện giờ rành mạch như thế, nhân tài là đây!
Lãnh Thiên Minh dặn dò Trình Khai Sơn vài câu rồi dừng lại trước quán rượu đối diện, đám người bao trọn cả tầng hai, gọi thức ăn và rượu, qua nửa canh giờ sau, Trình Khai Sơn mới dẫn Lãnh Hàn đến.
“Cho hỏi vị công tử nào muốn gặp ta? Ta còn phải về nhà, quần áo còn chưa kịp giặt nữa”, trong mắt Lãnh Hàn hiện lên vẻ sợ hãi.
Lãnh Thiên Minh không biết Trình Khai Sơn làm thế nào mà mời được cậu ta, đứng lên mỉm cười nói: “Lãnh công tử, mời ngồi đây”.
Lãnh Hàn đi đến nói: “Xin hỏi công tử tên họ là gì?”
“Chúng ta là người một nhà, ta cũng họ Lãnh!”, Lãnh Thiên Minh cười nói.
“Ồ, vậy không biết công tử muốn gặp ta để làm gì?”, Lãnh Hàn nhìn mấy chục người xung quanh đều đang chăm chú nhìn mình, biết đây chắc chắn là tùy tùng của vị công tử này, ra ngoài có thể dẫn theo nhiều tùy tùng như vậy chắc không phải là người thường.
“Là như thế này, vừa rồi tình cờ nghe được công tử bàn luận về thời thế hiện nay, kẻ hèn cảm thấy rất hiếu kỳ, không biết Lãnh công tử làm thế nào mà biết rõ những… thứ này?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Lãnh Hàn có hơi ngượng ngùng đáp: “Thật ra ta cũng không hiểu, chỉ là mấy năm gần đây, giới quan lại Đại Lương ngày càng mục nát, quân đội mất ý chí thao luyện, lại nhìn các nước xung quanh Đại Lương, nào khác gì hổ dữ sói đói, nếu như không phải trường thành được biển thủ hộ thì e là Đại Lương đã sớm sinh biến. Hiện nay, sức khỏe của lão hoàng đế ngày càng nghiêm trọng, hai vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vua, kéo bè kéo cánh khắp nơi, đùa bỡn quyền mưu, không một ai để tâm đến dân chúng, tương lai Đại Lương… Haiz, một thư sinh cùng khổ như ta cần gì phải để tâm đến những… thứ này…”
Lãnh Thiên Minh im lặng gật đầu, rồi nói: “Lãnh Hàn, nhà ngươi còn có những ai?”
Lãnh Hàn ngẩn ra: “Trong nhà còn có một mẹ già, bà đã vất vả nuôi dưỡng ta nhiều năm, cho ta đọc sách, đáng tiếc thay ta không có tiền đồ, không thể cho bà ấy một cuộc sống tốt!”
Lãnh Thiên Minh lại hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy mục đích đọc sách là gì?”