Đoàn Cẩm Sơ bởi vì… thân hình Tiêu Nhược Vân đột nhiên chấn động, suýt nữa ngã xuống lưng ngựa, bản năng bắt được bàn tay to của hắn, đại não có vẻ thanh tỉnh, hỏi: “Huynh, có sao không?”
“Không sao!” Tiêu Nhược Vân nói nhỏ, sắc môi trắng bệch, gương mặt tuấn tú cũng tái nhợt mất đi huyết sắc, tay nắm dây cương mơ hồ đang run rẩy, cả tay đang đỡ vòng eo nhỏ nhắn của Đoàn Cẩm Sơ cũng có chút lơi lỏng.
Lộ Phi Dương nhìn về phía sau, lập tức cả kinh thất sắc, “Đại sư huynh! Bắn trúng huynh lại chính là Nhạn Linh tiễn của huynh! Huynh sao rồi? Có trụ được không?”
Hà Linh gắt gao nhìn chằm chằm Nhạn Linh tiễn kia, đôi môi không ngừng run rẩy, một câu cũng nói không nên lời, sao lại như vậy? Làm sao đây?
“Huynh…… Huynh bị thương ư?” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc ra tiếng, trợn to đôi mắt mờ mịt, khô khốc môi nói: “Huynh để ta xuống, chỉ cần ta an toàn, ta sẽ không để cho Bát Vương gia bắt lại mọi người, có được không?”
“Không! Ta không thể nào vứt bỏ muội, nếu trùng sinh tử, vứt bỏ người yêu, ta là loại nam nhân gì!” Tiêu Nhược Vân cắn răng, trên trán mồ hôi lạnh tích tích rơi xuống, lại cố chấp nói.
Nhưng, vừa dứt lời, một cơn choáng, váng đầu hoa mắt, thân thể không trụ được nữa rũ người xuống, dây cương trên tay buông lỏng, té rơi xuống ngựa!
“Đại sư huynh!”
Lộ Phi Dương gào thét một tiếng, mặt mũi vặn vẹo, tung người nhảy một cái, vội vàng tiếp được Tiêu Nhược Vân, sau đó đáp xuống lưng ngựa Tiêu Nhược Vân!
“A…” nhưng Đoàn Cẩm Sơ bởi vì Tiêu Nhược Vân buông tay,… lập tức ngồi không vững, giãy giụa tay chân, kinh hãi thét lên, thân thể té xuống theo!
Nhưng, nói thì chậm, xảy ra lại rất nhanh, trong khoảnh khắc, một dây thừng vài trượng, từ phía sau bay tới, ở giữa không trung quấn chặt hông Đoàn Cẩm Sơ, tay Nhiếp Phong đang nắm đầu dây còn lại, kéo nàng về phía bọn hắn!
Lộ Phi Dương đưa tay ra cướp lại Đoàn Cẩm Sơ nhưng thất bại, quay đầu nhìn, chỉ thấy Sở Vân Hách đã từ trên ngưa phóng xẹt qua, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ, ngay cả mượn lực cũng không cần, ở giữa không trung bay vòng về!
Mắt thấy Đoàn Cẩm Sơ bị cướp đi, Tiêu Nhược Vân thọ trọng thương, lại nghĩ Đoàn Cẩm Sơ thân trúng xuân dược, phân tích nặng nhẹ trên dưới, Lộ Phi Dương thật sự không còn cách nào, chỉ đành phải đạp bụng ngựa, một tay nắm Tiêu Nhược Vân đã hôn mê, một tay khiển ngựa phi nhanh, quát um lên: “Hà Linh! Đi mau!”
“Tiếp tục đuổi! Toàn bộ bắt trở lại!” Sở Vân Hách xoay người lại rơi vào trên lưng ngựa, ôm Đoàn Cẩm Sơ ngồi ở trước người hắn, thắng ngựa dừng cương lại, nhìn chằm chằm phía trước, lạnh lùng hạ lệnh.
“Đừng…… Đừng bắt!” Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên phản ứng, vội nắm tay Sở Vân Hách, cầu khẩn nói: “Đừng bắt bọn họ, đừng giết người, Vân Hách ta van cầu chàng, đừng bắt bọn họ trở lại, Lộ Phi Dương là người tốt, chàng đừng giết hắn có được không?”
“Sơ nhi! Nàng biết nàng đang nói gì không! Dám can đảm bắt đi nữ nhân của ta, còn không nghe khuyến cáo, ta há có thể tha cho qua bọn họ!” Sở Vân Hách tức giận, xanh mét gương mặt tuấn tú.
“Vân Hách…… Ta, ta sắp chết rồi đây…… Chàng…… Chàng phải trông nom ta…
Sở Vân Hách cả kinh, vội nâng mặt Đoàn Cẩm Sơ lên, vội hỏi: “Sơ nhi, nàng làm sao vậy? Mặt của nàng thật nóng! Nàng tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!”
“Vân Hách, ta…… Ta trúng một loại mị hương gì đó….. rất mạnh, thân thể rất khó chịu…… Lộ Phi Dương cũng trúng, nhưng hắn…… Hắn không có khi dễ ta…… Cầu xin chàng…… Cầu xin chàng bỏ qua cho hắn……” Đoàn Cẩm Sơ đứt quãng nói, trước mặt bỗng tối sầm, bất tỉnh lần nữa, ngã trong ngực Sở Vân Hách.
“Sơ nhi!”
Sở Vân Hách hét lớn một tiếng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lời Đoàn Cẩm Sơ vừa nói “Mị Hương”, giây sau, đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng nhìn về phía trước, hướng phía nhóm người Nhiếp Phong Nhiếp Huyền đàng trước huýt gió, quát lớn: “Lui về! Lập tức trở lại! Lên đường hồi phủ!”
Ánh trời chiều vàng rực cả vùng đất, đoàn người Sở Vân Hách, ngược nắng ra roi thúc ngựa hướng về trong thành phi nhanh……