Lê Kiên đáp một tiếng rồi dẫn theo vài vệ sĩ đuổi bác sĩ và y tá ra ngoài.
Vốn dĩ họ đến nhiều chuyện, bị đuổi như vậy tất nhiên trong lòng cảm thấy rất khó chịu, ngang ngạnh không muốn đi.
Có người mắng Lý Hào Kiệt: “Đây là bệnh viện của chúng tôi, dựa vào đâu mà anh đuổi chúng tôi?”
“Chúng tôi không đi!”
“Đúng vậy, phải đi chính là các người.”
Có vài người không muốn đi.
Lý Hào Kiệt vừa nghe thấy thỉ hờ hững nói: “Được, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, anh nhấc chân muốn đi.
Phan Ngọc vừa thấy, sợ tới mức khóc lớn, lập tức bò qua ôm lấy chân Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, đừng, cầu xin cậu, hãy cứu con gái tôi.”
Cảnh sát cũng nhìn ra mấy người bác sĩ kia là rảnh rỗi nên gây sự.
Họ không nói gì, phối hợp Lê Kiên đuổi mấy bác sĩ và y tá xuống dưới.
Mọi người đã xuống dưới, cảnh sát mới đi tới, khách sáo nói với Lý Hào Kiệt: “Vị giám đốc này, tôi đã hiểu mọi chuyện, chuyện này chỉ cần một câu nói của anh là có thể giải quyết, không bằng anh cứ nói một câu, để cô ấy xuống đây trước đã.”
“Lời tôi nói ra đều sẽ không thay đổi!”
Lý Hào Kiệt nhìn người cảnh sát kia một cái, tuy không thẳng thừng từ chối nhưng nét mặt của anh bày tỏ thái độ vô cùng rõ ràng.
Tôi chỉ đứng kế bên, không nói gì.
Bởi vì tôi cảm thấy Tống Duyên Minh sẽ không nhảy xuống thật.
Tới tới lui lui cũng chỉ là làm trò thôi.
Tôi chỉ muốn xem thử vở kịch này sẽ kết thúc ra sao.
Cảnh sát vừa nghe Lý Hào Kiệt trả lời thì mặt ủ mày ê.
Nếu Lý Hào Kiệt đã không muốn nói thì hắn ta chỉ có thể liên lạc với nhân viên đàm phán bên phía cảnh sát thôi, trong lúc này phải tiếp tục kéo dài thời gian.
Cảnh sát vừa tiến tới trước một chút, Tống Duyên Minh lập tức la lên: “Đừng tới đây! Tôi sẽ nhảy xuống.”
“Đừng”
Cảnh sát bị dọa sợ lập tức lùi về sau một bước dài, lùi về trong đám đông.
Phan Ngọc cũng sắp bị hù chết: “Đừng mà, Duyên Minh!” Nói xong, bà ta lại năn nỉ Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, cầu xin cậu, van xin cậu! Cậu đồng ý cưới Duyên Minh nhà tôi đi, chuyện này ngay từ đầu đã được đồng ý rồi mà!”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lý, trước tiên phải để Duyên Minh xuống dưới đã.”
Tống Cẩm Dương đệm thêm một câu.
Trông thấy tình hình trước mắt, tôi xoay người muốn đi, động tác này lại bị Lý Hào Kiệt phát hiện, người đàn ông ấy trực tiếp giữ chặt cánh tay của tôi rồi hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Cứ tình trạng nay thì đợi tí nữa, tổng giám đốc Lý chẳng phải sẽ mềm lòng đồng ý sao, sau đó sẽ ôm chị ta xuống. Kết quả thế nào, tôi cũng đã biết rồi, không cần tiếp tục xem nữa.” Tôi dừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy chị ta sẽ không nhảy đâu!”
“Tống Duyên Khanh, mày ngậm miệng lại! Tao muốn xé rách miệng của mày.”
Phan Ngọc nghe thấy lời của tôi thì buông Lý Hào Kiệt ra, muốn nhào lên đánh tôi.
Lý Hào Kiệt vốn đang đứng bên cạnh, lắc mình một cái đã chắn phía trước. Anh cảnh cáo: “Đủ rồi!”
Phan Ngọc vừa khóc vừa nói: “Van xin cậu, tổng giám đốc Lý, hãy cứu Duyên Minh đi! Nếu không con bé sẽ nhảy xuống mất.”
“Nhảy xuống cũng sẽ không chết.” Tôi cười lạnh ở sau lưng Lý Hào Kiệt: “Phía dưới đã được cảnh sát trải nệm rồi, cùng lắm là rơi xuống rồi bị nệm bắn ngược lên. Nhỡ không ổn thì ngã xuống đất thành kẻ liệt nửa người gì đó, nhưng mà không chết được.”
Tôi nói xong thì liếc mắt Tống Duyên Minh bên kia một cái.
Sắc mặt chị ta tái nhợt, cơ thể vươn ra lại rụt vào.
Ha ha.
Suy cho cùng, còn không phải là sợ chết à!
“Cao như vậy, ngã xuống chắc chắn sẽ chết!” Phan Ngọc cũng bị tôi làm cho tức chết rồi.
“Ha ha, phải nhảy xuống một lần mới biết được.”
Tôi thật sự không lo lắng chuyện chị ta sẽ ngã xuống chút nào.
Khi tôi đang cãi nhau với Phan Ngọc, tai nghe thấy giọng nói của Lý Hào Kiệt truyền xuống từ trên đỉnh đầu, anh ta hỏi tôi: “Vậy em hi vọng anh sẽ làm thế nào? Duyên Khanh.”
Giọng anh không lớn nhưng tôi đang đứng kế bên anh nên có thể nghe thấy, cả Phan Ngọc cũng vậy.
“Cậu hỏi nó? Mạng của con gái tôi, tại sao cậu lại hỏi nó. Chắc chắn nó sẽ hi vọng Duyên Minh chết, sở dĩ Duyên Minh thành thế này đều là do nó làm.”
Phan Ngọc cuồng loạn nói.
“Tôi đã nói là không liên quan tới tôi.” Tôi nhìn Tống Duyên Minh: “Không bằng bà hỏi chị ta xem, mấy vệ sĩ đuổi theo chị ta hôm trước là ai.”
Tôi nói xong, Lý Hào Kiệt nắm tay tôi thật chặt, lại hỏi tôi lần nữa: “Em hi vọng anh làm sao? Tống Duyên Khanh, chỉ cần em nói, anh đều đồng ý hết.”