Ba người Trần Quang ôm quyền hành lễ, đáp: “Không phải cáo trạng ai, chính là tới hỏi đại nhân một chút xem, bản án của Chu Hoài Sơn, có kết quả chưa?”
Trong lòng Huyện lệnh vốn đã không thoải mái, được lời này, lập tức vỗ mạnh kinh đường mộc, cả giận nói: “Làm càn! Các ngươi cho rằng công đường của bản quan là nhà xí của các ngươi sao? Muốn tới thì tới! Trống kêu oan là cái chén bể của nhà ngươi hả? Thích gõ thì gõ! Các ngươi chỉ là tới hỏi thăm tiến triển vụ án, sao lại gõ trống kêu oan hả?”
Trần Quang cười xòa nói: “Đại nhân bớt giận, chúng học sinh thật sự là bất đắc dĩ, phòng chúng ta thuê ở huyện thành, vừa mới bị chủ nhà thu hồi.”
Huyện lệnh.. Liên quan rắm gì đến ta! Có bản lĩnh thì đi tìm Tống Kỳ đi!
Thấy Huyện lệnh không nói lời nào, Trần Quang tiếp tục nói: “Không biết là chúng ta có bị hiểu lầm gì không, hiện giờ bên ngoài đang nhao nhao đồn đại, đều nói Chu Hoài Sơn là bị oan uổng, là chúng ta bị Học Chính đại nhân mua chuộc hãm hại hắn, nhưng..”
“Khoan đã, ngươi vừa nói cái gì?” Trước đó Huyện lệnh đại nhân vẫn bị con trai làm cho tức giận hoa mắt váng đầu, bây giờ còn chưa ló mặt ra ngoài đâu! Chợt nghe được lời này, kinh ngạc đến giật nảy cả mình. Là ai to gan đến thế, vậy mà lại dám thả ra loại ‘lời đồn’ chân thật này! Bản quan kính trọng ngươi a.
Hai mắt Huyện lệnh tỏa sáng nhìn chằm chằm Trần Quang.
Trần Quang.. Nhịn không được khóe mặt giật một cái, có chút kinh ngạc nhìn Huyện lệnh, chần chờ một chút, nói: “Bên ngoài đang nhao nhao đồn đại, đều nói là chúng ta hãm hại Chu Hoài Sơn, bởi vậy phòng chúng ta thuê cũng bị thu hồi, bây giờ chúng ta không có chỗ để đi. Nghe nói Học Chính đại nhân bị bắt, chuyện này.. có phải là thật không?”
Huyện lệnh đại nhân..
Tống Kỳ bị bắt? Hôm qua Tống Kỳ không phải là mang theo hồ sợ vụ án đến phủ thành rồi sao? Bị bắt lúc nào, sao ông lại không biết!
Có điều, Tống Kỳ làm ra chuyện thất đức như vậy, bị bắt cũng là bình thường. Dù sao nghe Từ Phong nói, Hồ Vi Nhạc đã biết là Tống Kỳ đang hãm hại Chu Hoài Sơn, dựa vào bản sự của Hồ Vi Nhạc, tra ra Tống Kỳ cũng không phải việc khó. Đây chính là binh Bộ Thượng Thư năm đó a! Sao có thể không có chút tài năng! Cho nên, Tống Kỳ thật sự bị bắt?
Trong lòng xoay chuyển một phen, Huyện lệnh nắm kinh đường mộc, vỗ mạnh một cái.
“Chuyện quan trọng của triều đình, các ngươi cũng có thể hỏi thăm sao! Các ngươi tốt nhất là cầu mong bản thân trong sạch, bằng không..”
Huyện lệnh không nói tiếp, chỉ nặng nề hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ lạnh kia, có sức mạnh hơn xa so với việc ông ta nói cả mười câu uy hiếp, dọa cho Vương Nhạc ngã ngồi trên mặt đất.
Trước khi đến, hắn vốn là bị đánh mà khóc, bây giờ nước mắt chảy xuống là vì bị dọa sợ a, thổi ra một cái bong bóng nước mũi, hắn vội vã nói: “Huyện lệnh đại nhân, ta tự thú.”
Huyện lệnh..
Vương Nhạc vừa mở miệng, không đợi Huyện lệnh phản ứng, Trần Quang cùng Cao Hà đồng thời đẩy hắn một cái.
Vương Nhạc sớm đã sợ mất mật, nơi nào còn quản đồng bạn nhắc nhở.
Mũi vừa thổi bong bóng vừa khóc nói: “Đích thật là chúng ta hãm hại Chu Hoài Sơn, là Học Chính đại nhân buộc chúng ta, muội tử của ta phát sốt không có tiền xem bệnh, Học Chính đại nhân đáp ứng cho muội tử ta xem bệnh, nhưng mà ta phải làm việc cho ông ta.”
Cứ vậy, Vương Nhạc phun ra bằng sạch. Sắc mặt Trần Quang cùng Cao Hà trắng bệch, khó coi đến cực điểm. Huyện lệnh nghe xong, cảm xúc liền bành trướng. Hắc! Chu Hoài Sơn được cứu rồi.
Có điều, chuyện này sao lại có chút quái dị thế nhỉ? Hôm qua Chu Hoài Sơn mới nhận tội, đêm qua Tống Kỳ mới tính toán chuyển giao bản án này cho phủ nha. Hôm nay liền truyền ra tin tức Tống Kỳ bị bắt? Hơn nữa tin tức bắt nguồn từ dân gian mà không phải là từ quan lại? Có điều, mặc kệ nó! Ai thèm quan tâm!
Ba người này đã khai thật, thì Tống Kỳ có bị bắt hay không cũng không trọng yếu, dù sao, chỉ cần bọn hắn tự thú, Tống Kỳ nhất định sẽ bị bắt a.
“Người tới, dẫn chúng xuống lấy lời khai!” Trong cơn kích động, Huyện lệnh vỗ mạnh kinh đường mộc, hô.
Vốn chỉ là muốn tới nghe ngóng tin tức, kết quả, lại bị bắt? Trần Quang cùng Cao Hà trợn mắt nhìn chằm chằm Vương Nhạc. Vương Nhạc thổi bong bóng mũi, mềm nhũn bị nha dịch nhấc đi.
“Các ngươi trừng ta cũng vô dụng, Học Chính đại nhân đã bị bắt, thì chúng ta bị bắt cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, bây giờ bị bắt đi, ít nhất còn có con đường sống, nếu không, chúng ta biết đi đâu?”
Bọn họ đã làm ra loại chuyện này, con đường khoa khảo đã coi như chấm dứt. Trở về thôn cũng nhất định sẽ bị nội tộc xóa tên. Nhà thì nghèo mà người thân lại bị bệnh, còn bị tông tộc xóa tên, biết sống thế nào?