“Bẩm, là ông nội của mạt tướng.” Chất giọng của Biện Phụng lanh lảnh vang dội. Thấy Lương Diệp khẽ híp mắt, y tự giác giải thích: “Mạt tướng được ông nội đón từ dòng thứ của nhà họ Biện tới ạ.”
Lương Diệp cười một tiếng: “Ngươi gọi Biện Thương là ông nội, vậy Biện Thương đã nhận một đứa con thừa tự cho Biện Như Phong sao?”
Biện Phụng nói: “Vâng.”
Mặc dù mọi người đều thầm rõ chuyện Biện Hinh là Biện Như Phong nhưng vẫn tuyên bố ra ngoài rằng Biện Như Phong và Biện Hinh là huynh muội. Trước đây, Lương Diệp nghe nói Biện Thương nhận cho Biện Như Phong một đứa con trai thừa tự, mỗi tội ông già ấy giữ kỹ quá. Bây giờ thế mà lại chịu chủ động đưa người ra chiến trường.
Biện Phụng quỳ dưới đất không dám nhiều lời, một lớp mồ hôi lạnh dày đặc túa ra trán. Tướng lĩnh xung quanh cũng biết loáng thoáng những chuyện nhập nhằng mập mờ giữa nhà họ Biện và hoàng thất, thi nhau toát mồ hôi thay tướng quân trẻ này.
Lương Diệp cười giả lả: “Có câu là hổ phụ không sinh khuyển tử. Nếu ngươi đã là con trai của Biện Như Phong thì giao trận tiếp theo cho ngươi đánh đi, tiện để trẫm mở mang tầm mắt.”
“Mạt tướng tuân lệnh!” Biện Phụng hơi kích động đồng ý.
Lương Diệp khẽ nhếch môi, vẻ xấu xa nhoáng lên nơi đáy mắt.
——
Ra khỏi quận Đan Dương, Đại Đô gần ngay trước mắt, Vương Điền đã nhận tin về trận chiến thứ hai tại biên cương phía Bắc. Tướng trẻ Biện Phụng của Bắc Lương lấy ít thắng nhiều, vậy mà khiến lão tướng Khách Thập bên Lâu Phiền thua to. Một trận chiến tạo nên tên tuổi.
… Cùng với đó là tin Lương Diệp chôn sống hơn mười nghìn tù binh Lâu Phiền, các tướng bại trận đều bị treo xác giễu chúng.
“Động thái này của Bệ hạ thực sự không ổn.” Bách Lý Thừa An hơi lo lắng: “Tuy nói chiến trường tàn khốc… nhưng dù sao thì Bệ hạ cũng nên quan tâm đến danh tiếng.”
Về phần bá tánh, chắc chắn bọn họ sẽ mong bậc quân chủ của mình là người nhân từ lương thiện, chứ không phải tàn bạo hống hách.
Rõ ràng lấy danh nghĩa đánh trả nhưng kết quả Lương Diệp hành xử còn giống phản diện hơn, coi như chứng thực cái danh tàn bạo ưa giết chóc.
Không gì dễ khiến Lương Diệp phấn khích hơn cái chết và máu tươi. Vương Điền xem thư Trường Doanh trình lên rồi đọc lướt lá thư thứ hai Lương Diệp gửi cho mình… Trong thư, Lương Diệp miêu tả sống động với anh rằng mình bị thương nghiêm trọng, đau đến nỗi đêm mất ngủ, chỉ biết nhớ Vương Điền để giảm cơn đau. Hắn muốn Vương Điền nghĩ giúp một đối tượng để hắn lôi ra chém.
“…” Vương Điền ngày ngày chìm trong nỗi lo mang tên “Bắc Lương sắp tiêu đời”.
Không thể trách việc các đại thần trong triều ngăn tên thần kinh như Lương Diệp lên chiến trường làm chủ soái. Đối với quân lính Bắc Lương, Lương Diệp lúc không nguy hiểm mới là mối nguy lớn nhất.
Còn về “vết thương nghiêm trọng” theo như lời Lương Diệp, Vương Điền thấy hắn viết thư hăng hái đến vậy thì khả năng cao lại bốc phét rồi.
Bên ngoài bỗng xôn xao, Vương Điền nhanh chóng cất thư đi, đẩy Bách Lý Thừa An chưa kịp định thần xuống xe ngựa. Ở ngoài, vài chục thị vệ đang liều chết chống trả trước hơn trăm tên thích khách.
Mưa tên dày đặc xuyên qua rèm và cửa sổ xe. Bách Lý Thừa An định ngẩng đầu xem, lại bị Vương Điền ấn gáy xuống. Anh dẫn y trốn ra bên cạnh xe ngựa.
Vương Điền cười khẩy một tiếng: “Xem ra Đại Đô phải có nhiều hơn một người không muốn chúng ta trở về.”
Chiêu dụ rắn khỏi hang này quả nhiên đã khều ra được không dừng tại một đợt người.
Đây là lần ám sát thứ ba bọn họ gặp trên đường.
Dẫu cách này dễ sử dụng nhưng việc lấy thân mình làm mồi, sơ sểnh chút thôi là sẽ mất mạng đòi hỏi Vương Điền phải có lá gan rất lớn, thậm chí đến độ không muốn sống nữa. – Bách Lý Thừa An đang nghĩ vậy thì thấy anh lưu loát bắn mũi tên ngầm tẩm độc giết chết hai thích khách.
Máu ấm đỏ au bắn lên mặt Bách Lý Thừa An, cùng với đó là nửa con mắt vỡ toác ra đập vào mu bàn tay. Y siết chặt bánh xe, mặt mũi tái mét, suýt ói luôn ra.
“Ngại quá.” Vương Điền chu đáo đưa y chiếc khăn, cười áy náy: “Giết người chưa thạo lắm.”
Bách Lý Thừa An nhận lấy khăn. Trong thoáng bần thần, thấy vẻ dí dỏm và sự phấn khích nhoáng qua nơi đáy mắt anh, y còn cho rằng mình nhìn nhầm.
Vương Điền vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ kéo y dậy. Bách Lý Thừa An nhìn thích khách lao thẳng tới từ đằng sau anh, đồng tử chợt phóng đại: “Vương đại nhân!”
Thế nhưng lưỡi kiếm rét lạnh chưa kịp đến trước mặt thì một sợi dây thừng dài bỗng phi ra từ bên cạnh. Lưỡi kiếm của thích khách đứt lìa theo tiếng. Ngay sau đó, gã đã bị dây thừng thít chặt cổ kéo ra xa cả chục mét.
“Giữ lại người sống!” Vương Điền quay lưng nói.
Song, còn chưa dứt lời, máu đã chảy ra từ thất khiếu sát thủ ấy. Xác chết co giật, dần im hơi lặng tiếng.
Trường Doanh thu hồi dây thừng, hơi bối rối nhìn về phía Vương Điền.
“Không sao.” Xưa giờ Vương Điền rất tốt tính. Anh cầm khăn lau máu bắn vào mặt, dịu dàng cất lời giữa rừng bóng kiếm ánh đao: “Tra xem lần này là người bên nào cử tới nữa.”
**
Vào ngày lễ Thượng Nguyên, cuối cùng Vương Điền cũng về đến Đại Đô phồn hoa lâu ngày không gặp.
Trong hàng loạt âm thanh ồn ào náo nhiệt, đội quân đen nghìn nghịt nhận lệnh chia ra bốn phía, bao vậy những phủ đệ rộng lớn hãy còn đang chìm đắm tại bầu không khí lễ hội.
“To gan! Ngươi theo lệnh ai mà dám bao vây Đàm phủ?!”
Cách đó mấy con phố, phủ đệ của vài nhà khác cũng bị những quân lính thình lình xuất hiện bao vây xung quanh, trông tựa một thùng sắt bọc kín.
Có người ỷ vào thân phận, vênh mặt chùng giọng nói: “Bảo chủ tử các ngươi đích thân tới đây!”
Thế nhưng quân lính mặc giáp cứ như điếc rồi, chẳng những không động đậy mà còn không nói lời nào, tựa hồ chỉ muốn bao vây phủ đệ vậy thôi.
Trong thời gian ngắn, khói mù phủ kín bầu trời Đại Đô, lòng người hoảng sợ. Mọi sự náo động tươi vui đều chìm vào lặng thinh.
Gia chủ các nhà và trọng thần triều đình đều bị người ta “lịch sự” mới tới điện Nghị Sự trong cung.
Trên bậc thềm trước long ỷ tại đại điện, có người đứng quay lưng về phía họ, dường như đang chăm chú ngắm nghía long ỷ oai phong khí phách bên trên. Nghe tiếng bàn tán xì xào, đối phương chầm chậm quay người lại, nở một nụ cười tươi thật khiêm tốn và dịu dàng với họ.
“Chào các vị đại nhân, đã lâu không gặp.”