– Anh hùng xuất thiếu niên, lão hủ là chưởng môn của Mạc Kiếm Môn, Trương Bất Phàm, ta thay mặt toàn bộ môn hạ cảm tạ Mộc gia đã không ngại nguy hiểm đến viện trợ.
Vừa nói vừa ho vài tiếng, Trương Bất Phàm trông như một ngọn nến trước gió. Trong lòng lão chưởng môn này rất cảm động, ông ta thật không nghĩ đến Mộc gia thật sự đã đưa được người đến giúp cỡ, có điều chỉ là một tiểu tử chưa đầy mười tuổi. Hi vọng lật ngược tình thế trong lòng của lão lại càng ảm đạm, chỉ biết thầm thở dài.
– Hì hì, lời khách khí thì không cần. Ta biết các vị nghi ngờ năng lực của ta, nhưng mà điều đó không quan trọng. Việc cấp bách bây giờ là làm cách nào đánh lui được cường địch đang xiết chặt vòng vây.
Một lời nói ngay trúng suy nghĩ của mọi người, Tiểu Hắc cũng không để tâm. Đừng nói là những người có tầm mắt cao như Trương Bất Phàm hay Loan Phụng, một người bình thường nhìn thấy đứa trẻ ốm nhom gầy còm như nó thì ai lại đánh giá cao bao giờ.
Cười khổ một tiếng, Trương Bất Phàm yếu ớt nói:
– Cậu đã có thể tiến vào Mạc Kiếm Môn mà không bị truy sát của bọn người Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái chứng tỏ có bí quyết riêng. Trương Bất Phàm ta chỉ xin ngươi hãy đem Dực trưởng lão cùng vài đệ tử chủ chốt của bản môn rời đi lánh nạn. Ta cùng với đại trưởng lão cùng một số vị sẽ ở lại đây đánh lạc hướng để tranh thủ thời gian cho các người.
Chưa đánh đã chạy???
Tiểu Hắc khó hiểu đáp lại:
– Chưa đến đường cùng, chúng ta không nhất thiết phải dùng đến kế đoạn hậu. Trương chưởng môn đừng bi quan quá.
– Khụ khụ, lão phu hiểu. Vẫn xin Tiểu Hắc cậu đồng ý cho.
Trương Bất Phàm ngày càng yếu, dáng vẻ không trụ được nữa. Lúc này Tiểu Hắc gân đen nổi đầy mặt, chỉ muốn chỉ vào mặt lão ta mắng to hai từ “cố chấp”. Thật không biết Mạc Kiếm Môn này hương khói tổ tiên xanh đến cỡ nào mới trụ vững được qua bao nhiêu năm tháng. Chứ cái thể loại chưởng môn thế này làm sao mà phát dương quang đại cơ được chứ.
Có điều Tiểu Hắc không có thời gian để tranh cãi, nó liền hỏi về lý do Trương Bất Phàm bị trọng thương như giờ.
– Nói ra lại khiến Tiểu Hắc cậu chê cười, Trương chưởng môn vì cố gắng bảo vệ cho môn chúng nên đã bị kẻ địch đánh lén. Không biết bọn chúng đã dùng độc tố gì mà tất cả các loại đan dược giải độc tốt nhất của chúng ta có đều không có chút tác dụng nào cả.
– Kịch độc?
Khẽ nhíu mày, Tiểu Hắc thắc mắc.
– Để ta xem qua thử coi thế nào.
Cái gì mà đan dược tốt nhất, mấy thứ bán ở đấu giá hội có thể gọi là đan dược ư? Tiểu Hắc thầm khinh bỉ trong lòng một phen bước đến cạnh giường Trương Bất Phàm. Còn cái lão già kia, cái thái độ chán đời của lão là có ý gì? Không tin vào bản lĩnh của tiểu ca đây à?
Cũng khó trách Trương Bất Phàm, thần y trên đời đều là bao năm kinh nghiệm đúc kết mà ra. Một đứa trẻ nhỏ tuổi thân pháp phi phàm đã vượt quá nhận thức rồi, nếu lại có một thân y đạo siêu việt nữa thì đánh chết lão cũng không tin. Dẫu sao thì người ta cũng có lòng, lão cũng không muốn làm đối phương xấu mặt nên cũng miễn cưỡng để cho Tiểu Hắc khám thử xem sao.
Đưa một tia linh lực vào bên trong cơ thể của Trương Bất Phàm, Tiểu Hắc liền nhanh chóng đưa ra kết luận của mình:
– Độc tố rất mạnh đã thâm nhập vào lục phũ ngũ tạng. Nếu trễ thêm nửa ngày thì e là Hoa Đà tái thế cũng đành bó tay.
– Lão phu biết mệnh của mình đã tận, phải theo ý trời. Hả? Ngươi nói gì? Ý của ngươi là ta vẫn còn cứu được?
Lời nói cũng đã chuẩn bị sẵn, Trương Bất Phàm định rằng sẽ thở dài một hơi, nói vài câu bi tráng. Kết quả người ta chỉ xem qua bệnh tình liền hời hợt tuyện bố là đủ sức chửa khỏi. Con bà nó, vậy hóa ra mấy chục năm của đám thần y kia thật sự là sống trên thân chó, không bằng một đứa trẻ thật sao.
– Khụ khụ, ngươi có nắm chắc không? Lão phu cảm thấy tình trạng của mình vô phương rồi á.
Đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Trương Bất Phàm, Tiểu Hắc lần đầu trong đời thấy có dạng người như lão ta. Có ai mà bác sĩ nói bệnh ông sẽ trị khỏi, đáng lẽ bệnh nhân phải vui mừng như chết đi sống lại. Đằng này thì hay rồi, bệnh nhân không những không tin còn muốn chứng minh rằng tôi không thể cứu, bác sĩ ngươi nhầm rồi. Đây là cái tình huống dở hơi gì cơ chứ?
– Lão già quỷ này, ngươi bị độc đến nói năng cũng hồ đồ rồi. Thiếu hiệp…tiểu thần y, xin người mau cứu giúp Trương ca. Chỉ cần ngươi cứu được lão, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi suốt nửa đời còn lại
– Được rồi. Làm trâu ngựa thì ta không cần đâu, các người tạm thời lui lại cách ta vài thước để ta tiến hành việc giải độc.
Tiểu Hắc dở khóc dở cười đáp. Tiểu ca đây có thể nhận trân bảo, vàng bạc hoặc kim tệ cũng được mà, ta đâu cần vú em huyền cấp đi theo chăm sóc mình đâu chứ.
Tập trung tinh thần cho việc chữa trị. Tiểu Hắc lấy ra hộp kim châm. Đối với châm cứu, nó đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, hai tay linh hoạt như hoa trôi nước chảy. Tốc độ châm kim của nó khiến cho Loan Phụng nảy sinh suy nghĩ tin tưởng một chút vào khả năng thành công.
Nói nghe thì dài chứ chỉ khoảng mười phút, Tiểu Hắc đánh ra một chưởng làm cho Trương Bất Phàm ói ra một ngụm máu to màu đen có mùi nồng nặc. Lại lấy từ trong người ra một viên thuốc giải độc được nó điều chế khi rảnh rỗi, nó liền bỏ vào miệng cho đối phương nuốt xuống. Ngoài ra, Tiểu Hắc còn ném thêm cho lão chưởng môn một viên Thập Nhất Tăng Đan.
Xong xuôi mọi thứ, Tiểu Hắc đưa mắt nhìn Loan Phụng cười nhạt nói:
– Độc tố trong người Trương chưởng môn đã được ta thanh trừ, tiếp theo là đến phiên Loan trưởng lão.
– Ta…Trương ca cứ như vậy là đã được cứu chữa?
Loan Phụng có chút sửng sốt không nói thành lời, Vốn theo tưởng tượng của bà, độc tố của Trương Bất Phàm phải khổ cực chín trâu hai hổ, tốn mấy ngày trời với vô số thủ đoạn thì mới xử lí ổn thỏa. Nào ngờ tên nhóc kia chỉ lấy ra hộp kim châm rồi đâm đâm vài cái là đã giải độc thành công, cái này cũng quá nhanh rồi đi nha.
– Phụng nhi, nàng cứ để tiểu thân y điều trị. Thần y đích thực y thuật cao minh, ta cảm thấy bản thân đã tốt hơn rất nhiều.
Thở ra một ngụm trọc khí, Trương Bất Phàm hai mắt đã trở lại nét tinh anh như bảo kiếm sắc bén, khí thế một bậc cao thủ cũng hồi phục trở lại. Trước biến đổi thần kỳ này, bản thân lão cũng có cảm giác như nằm mộng.
Mới vừa rồi họ Trương còn không có lấy một tí tin tưởng vào tài năng của tiểu tử Mộc gia. Vậy mà lật tay một cái liền đem ông ta từ một người hấp hối như cá mắc cạn trở nên long sinh hoạt hổ như trẻ ra vài tuổi. Nói ra thật thẹn, Biển Thước, Hoa Đà sống dậy cũng phải cúi đầu tâm phục khẩu phục a.
Đã có Trương chưởng môn làm thí dụ, Loan Phụng nào còn chút ý gì nghi ngờ nữa. Rất nhanh vế thương của bà ta cũng được giải quyết ổn thỏa. Riêng những đệ tử Mạc Kiếm Môn dính phải những loại độc hoặc thương thế ít khó khăn hơn thì Tiểu Hắc đưa một lượng Giải Hoàn Đan và Bồi Hoàn Đơn cho Dực Vũ phân phối.
Nguy cơ tử vong đã không còn, Trương Bất Phàm liền dẹp bỏ ý định đi làm chốt thí. Với thực lực của bộ đô được xưng tụng là Yên quốc song kiếm thánh, họ Trương và Loan Phụng không hề e ngại lại phải chạm trán với hai phái Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái một lần nữa. Bọn họ dự tính dồn toàn bộ môn hạ đệ tử quyết chiến một trận lớn với kẻ địch, nhưng Dực Vũ lại khuyên can, hi vọng có thể dùng mưu để khắc địch.