Hoàng Hiếu đẩy cửa ra đi vào, bước chân cũng nhẹ hơn trước kia rất nhiều. ” Diệp tổng, có tình huống mới.”
Diệp Thành đặt di động sang một bên, nhìn Hoàng Hiếu, ” cậu nói đi.”
” Chúng ta chính thức đối đầu với Diệp Viện Kiên, mọi người đều đã biết. Phía tập đoàn Đặng thị rõ ràng đã đứng về phía chúng ta, vừa nãy, tập đoàn Vũ thị thả ra tin tức, nói là cũng sẽ toàn lực ủng hộ chúng ta. Hai tập đoàn mạnh nhất đã đứng về phía anh, tôi nghĩ Diệp Viện Kiên, sẽ không dám quá lộ liễu nữa đâu.” Trên mặt Hoàng Hiếu vừa nói, vừa có chút vui mừng.
“Tập đoàn Vũ thị?” Diệp Thành cau mày ngẩng đầu, ” nhà bọn họ, sao tự dưng lại chen chân vào?”
Hoàng Hiếu yên lặng một chút, ” hẳn là…..”
” Là Vũ Minh Thiên rồi.” Đầu óc Diệp Thành bỗng xoay chuyển, hiểu rõ, ” Hắn đi tìm cha hắn?”
” Hẳn là có công lao của Vũ thiếu ở đó.” Hoàng Hiếu gật gật đầu nói tiếp, ” Vũ thị kia từ trước tớ nay, cũng xem như là không hòa hợp với cách làm việc của chú anh cho lắm, nên nhân cơ hội này, đứng về phía anh, nếu có thể đánh bại Diệp Viện Kiên, thì sẽ có lợi cho chúng ta rất nhiều.”
Diệp Thành nhắm mắt lại thở phào trong lòng, “thật may, cảm ơn Vũ thị đã giúp cho tôi.”
Hoàng Hiếu thông báo xong, xoay người định đi, không hiểu lo lắng sao, lại quay người lại gãi gãi đầu, giống như có chút khó xử, “Diệp tổng, còn có một chuyện nữa….”
Diệp Thành thấy Hoàng Hiếu như vậy, biết y có lời muốn nói, lập tức lại ngẩng cằm lên, “có lời gì, cứ nói thẳng đi.”
” Chuyện là…..tôi còn nghe thấy phong phanh một tin tức, Vũ thiếu gia gần đây đang trong giai đoạn được nghỉ phép.” Hoàng Hiếu hít sâu một hơi, tiếp lời, “nghe nói, Vũ thiếu gia vài hôm trước ngồi chuyến bay, bay đến…..bay đến Luân Đôn. Nước Anh rồi.”
“Luân Đôn?” Diệp Thành sửng sốt. Đó còn chẳng phải là điểm đến của Từ Lạc, vợ anh sao?”
Diệp Thành xoạt cái đứng lên, trong đôi mắt hằn lên lửa giận và không cam lòng. “Mẹ nó, hắn là muốn…..”
Hoàng Hiếu nhìn sắc mặt Diệp Thành lập tức không dám nói chuyện nữa. Anh làm trợ lý cho Diệp Thành bao nhiêu năm qua, anh rất rõ ràng, ân oán của Diệp Thành với các công ty đối thủ thật không hề ít, chỉ nhiêu đó thôi đã khiến Diệp Thành phiền não rồi. Hiện tại, Diệp Thành lại muốn theo đuổi lại Từ Lạc, thì lại có kình địch là Vũ Minh Thiên nhảy ra giành giật khắp nơi với Diệp Thành.”
Không nổi điên cũng uổng.
Hiện tại, Diệp Thành không thể rời khỏi nước, vì công vụ bên này còn bám đầy người, nhưng Vũ Minh Thiên kia thì không giống vậy. Hắn ta chỉ cần nhờ cha hắn xử lý giúp Diệp Thành xong chuyện của Diệp Viện Kiên, làm được nhiêu đó thôi, hắn có thể tiêu diêu tự do tự tại mà xuất cảnh đi nghỉ mát rồi.
Nhân tiện giành hảo cảm với Từ Lạc, cũng không phải là không có khả năng. Diệp Thành cắn răng hung bạo mà nghĩ, nếu đột nhiên, xuất hiện gió lốc Đại Tây Dương, ép dừng máy bay, khiến Vũ Minh Thiên bị ngừng lại, được máy bay cứu viện quốc gia đưa trở lại về nước, vậy thì hoàn mĩ rồi.
Dù sao, anh chính là không muốn để Vũ Minh Thiên vượt qua eo biển nước Anh đi đến bên cạnh Từ Lạc của anh.
Hoàng Hiếu đứng một bên, thấy tâm tình Diệp bất định, miệng lẩm bẩm, bỗng thấy sởn ốc, đàn ông mà ghen tuông là làm đủ kiểu mà, Diệp Tổng nhà anh cũng không ngoại lệ.
” Diệp tổng, vậy anh xem….” Hoàng Hiếu mở miệng trưng bày ý kiến.
” Tôi xem cái gì mà xem.” Diệp Thành oán hận ngồi lại trên ghế lớn của mình, day day mi tâm, ghế bất giác xoay một vòng, mặt hướng ra cửa sổ sát đất lớn có tầm nhìn đẹp, nói, “người cũng đã lên máy bay rồi, tôi còn có thể thả diều vòng quanh máy bay hắn, kéo hắn về hay sao?”
Hoàng Hiếu có chút xấu hổ, áy náy, “có lý….anh nói khá có lý.”
Diệp Thành chán nản, ném bút máy nhãn hiệu nổi tiếng trong tay xuống một bên, xoa huyệt thái dương, anh nói, “gọi cho vệ sĩ bên đó, trông chừng người cho tôi, Từ Lạc và Lạc Thiên không được có chút tổn thương nào.”
” Vâng.”
” Còn Vũ Minh Thiên…” Diệp Thành do dự một chút, cười khổ nói, ” chờ tôi xử lý hết chuyện ở đây xong, sẽ bay qua Luân Đôn một chuyến, không thể để tên đó nhìn chằm chằm mà ở bên cạnh Lạc Lạc mãi được.”
Diệp Thành bây giờ, cũng chỉ có thể ở trong lòng khổ sở mà khuyên bản thân rằng Vũ Minh Thiên bay đến bên cạnh Từ Lạc, thì coi như bên cạnh Từ Lạc có thêm nhiều hơn một vệ sĩ.
Đúng, chỉ là một vệ sĩ mà thôi!
Diệp Thành hít một hơi sâu, lau mặt.
Cái thằng cha Diệp Viện Kiên thiếu đánh không chết này, mau mau xong đời cho anh đi, nếu để trái tim Từ Lạc bắt đầu nghiêng về bên Vũ Minh Thiên, vậy thì anh lỗ lớn. Diệp Thành đau lòng không thôi, khổ sở mà nghĩ…
“Mẹ nó, Diệp Viện Kiên, tôi và ông chú cháu gì tầm này nữa, nếu vợ tôi mà yêu người khác, thì ông không xong với tôi đâu….” Diệp Thành trong lòng mắng chửi ông chú hờ của anh vạn lần…..