Nhưng không còn ai đáp lại anh.
Thân thể của Tống Thuần Dương mệm oặt nằm trên ghế sô pha dài, hô hấp dần dần dồn dập.
Không lâu lắm, cửa phòng nghỉ liền bị mở ra từ bên ngoài.
Một bàn tay mềm mại đặt lên trán của cậu, lại lập tức hoảng sợ mà rút đi.
“Ui trời, sao lại nóng như vậy!” Chị Tô hoảng sợ nói, “Thuần Dương? Thuần Dương! Em chờ một chút, để chị đi gọi bác sĩ Mã ghé xem cho em.”
Tống Thuần Dương hơi hé mắt, đôi mắt như hai viên ngọc mệt mỏi chớp chớp, cố hết sức nói: “Cám ơn chị.”
Chị Tô sờ tóc của Tống Thuần Dương: “Cám ơn cái gì mà cám ơn, đừng khách khí với chị.”
Rất nhanh, chị Tô chạy ra ngoài như một cơn gió.
Tống Thuần Dương nghiêng mặt, nhẹ giọng nhìn vào hư không mà nói: “Cám ơn.”
Cậu cũng không biết người tên Trì Tiểu Trì kia có thể nghe được lời cám ơn của mình hay không, nhưng ngoại trừ tiếng cám ơn này thì anh ấy không cần báo đáp.
Cách vài tầng ký túc xá, Cam Úc đang cúi đầu dùng bút mực vẽ tranh chân dung của Trì Tiểu Trì liền bất chợt dừng tay, khóe miệng tràn ra một nụ cười nhàn nhạt.
Rốt cục cũng chờ được.
Cuối cùng có thể trò chuyện bình thường với cậu ấy.
Trong khoảnh khắc, phòng làm việc và ‘Cam Úc’ ngồi trong đó hoàn toàn biến mất.
Vị trí văn phòng trước kia biến thành một vách tường đặc ruột.
Mà những người lui tới cũng không hề lưu ý có sự thay đổi đột ngột này, dường như nơi đây vốn nên là một bức tường như thế.
Cùng lúc đó, tại “Trong Khoảnh Khắc”, thông tin của Trì Tiểu Trì truyền đến trước màn hình của Chủ thần.
Số hiệu ký chủ: 1198
Họ tên ký chủ: Trì Tiểu Trì
Độ khó thế giới: Cấp S
Mức độ hoàn thành: 100
Đánh giá trạng thái ký chủ: Các cơ năng ổn định, có thể truyền tống bất cứ lúc nào.
Tổng trị giá nhiễu loạn đạt được: 0 (Thấp hơn trị giá bình quân 5201)
Sở dĩ trị giá nhiễu loạn là 0 vì Tống Thuần Dương và Chủ thần từng ký khế ước, hết thảy năng lượng tiêu cực mà cậu sinh ra trong thế giới nhiệm vụ và thế giới hiện thực, bao gồm cả trị giá nhiễu loạn đều bị Chủ thần ở thế giới bên kia hấp thu trước.
Nhìn dữ liệu trên màn hình, Chủ thần lâm vào sự trầm mặc lâu dài.
Trí tuệ nhân tạo thử dò xét: “Ngài có khỏe không?”
Một cây đuốc hừng hực thiêu đốt trong lòng, đem giọng của ông ta thiêu đến khàn cả ra: “Lúc trước rốt cục Trì Tiểu Trì làm sao lại được chọn vào hệ thống? Công tác sàng lọc thế nào?!”
Ông nhớ rõ ràng vì bảo đảm lấy được càng nhiều năng lượng căn nguyên hợp lệ nên các ký chủ mà mình nhằm vào được được sàng lọc theo một danh sách tiêu chuẩn hoàn mỹ.
Danh sách tiêu chuẩn này bách phát bách trúng, tại sao đến phiên Trì Tiểu Trì thì lại không có tác dụng?
Chẳng lẽ hệ thống sàng lọc xảy ra vấn đề?
Trí tuệ nhân tạo đem ra toàn bộ tư liệu của Trì Tiểu Trì, đương nhiên cũng bao gồm báo cáo xét duyệt ban đầu do hệ thống đệ trình.
Nó dùng giọng nói máy móc vững vàng mà đọc: “Tiêu chuẩn sàng lọc mà ngài định ra cho ký chủ là như thế này.”
“Thứ nhất, khi còn sống có chấp niệm mạnh mẽ, không cam lòng mà chết.”
“Thứ hai, đã từng có tiền sử tự sát bất thành hoặc suy nhược tinh thần, bệnh trầm cảm.”
“Thứ ba, là đồng tính luyến ái, thuộc bên phía thụ, có ý định che giấu xu hướng tình dục, tốt nhất chưa từng trải qua yêu đương.”
“Thứ tư, quan hệ cha mẹ bất hòa.”
“Thứ năm, không có quan hệ bạn bè đạt đến cấp bậc thân mật.”
“Thứ sáu, sống một mình, sinh hoạt hằng ngày chỉ trong phạm vi nhỏ hẹp, ít giao lưu cùng người ngoài.”
“Thứ bảy, từng mất đi thứ quan trọng.”
“Dựa theo quy định, ngoại trừ điều kiện đầu tiên là bắt buộc, chỉ cần đạt đủ ba điều kiện trở lên thì mới có tư cách trở thành ký chủ.”
Trí tuệ nhân tạo dừng một chút rồi nói: “…Nhưng theo tư liệu thể hiện, Trì Tiểu Trì đều thỏa mãn tất cả những điều kiện trên.”
Lúc này Chủ thần thật sự rất kinh ngạc.
Làm sao có thể?
Những tiêu chuẩn này đều do ông tỉ mỉ định ra, bảo đảm sàng lọc những phế vật không có chủ kiến, thiếu thốn tình yêu, vừa yếu đuối lại nhát gan.
Chỉ có người như vậy khi chấp hành nhiệm vụ sẽ không biết được vị trí của mình, lạc lối trong sự dịu dàng không thuộc về mình, bị người dụ dỗ vài ba câu thì sẽ ngoan ngoãn đi theo.
Nếu như Trì Tiểu Trì thỏa mãn tất cả điều kiện thì tại sao cậu ấy lại thành dáng vẻ như hiện tại?
Mặc kệ Chủ thần suy đoán thế nào, khế ước có hiệu lực, không có cách nào thay đổi.
Thầy phong thủy trẻ tuổi Tống Thuần Dương rất cảm kích Trì Tiểu Trì, thậm chí còn dự định đi vào miếu cầu bài vị trường sinh, cầu khẩn Trì Tiểu Trì ở một thế giới nào đó có thể an bình hạnh phúc cả đời.
Ngược lại, Hề Lâu chỉ muốn bóp chết Trì Tiểu Trì.
Dù đã biết rõ thời gian qua Tống Thuần Dương vẫn luôn ở trong cơ thể, nhưng Hề Lâu vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi Tống Thuần Dương sau cơn sốt cao đã tỉnh lại: “…Em nghe thấy lời của tôi sao?”
Tống Thuần Dương kéo chăn che nửa khuôn mặt, cười một cách ngốc nghếch: “Nghe được. Hì hì, anh thích em phải không?”
Hề Lâu tối sầm mặt, trong đầu đều là: Trì Tiểu Trì, cmn cậu đừng có bỏ chạy.
Thấy Hề Lâu không nói gì, Tống Thuần Dương gọi anh: “Lâu Lâu.”
Hề Lâu đỏ mặt tới mang tai, cố gắng giữ bình tĩnh: “…Sao?”
Tống Thuần Dương nhỏ giọng nói: “Kỳ thật em đã sớm biết anh thích em từ lâu rồi.”
…Cậu đã nhớ lại toàn bộ ký ức khi mình vừa mới chết.
Trong bóng tối hắc ám kia, Hề Lâu là ánh sáng duy nhất của cậu, ấm áp, kéo dài, vĩnh viễn không thay đổi.
Hề Lâu không chịu rời đi, chỉ muốn ở lại bên cạnh cậu, vô cùng đẹp trai.
Về phần Hề Lâu, anh cảm thấy chính mình bây giờ có thể biểu diễn tuyệt kỹ dân gian, tự thiêu tại chỗ, lập tức giả chết.
Tống Thuần Dương là người chưa từng sợ bị lạnh nhạt, không ngừng cười đùa trò chuyện với Hề Lâu.
Từng chết một lần, nhưng vẫn không làm cho tính tình của cậu thay đổi.
Phẫn nộ, bi ai, thù hận của cậu đều tan thành mây khói theo cái chết của Viên Bản Thiện, không nên giữ lại để dằn vặt chính mình, huống chi cậu đã có cuộc sống an ổn một lần nữa, còn có Hề Lâu bên cạnh.
Cậu muốn vứt bỏ toàn bộ dĩ vãng âm u, chỉ để lại những điều tốt nhất cho người đáng giá.