Ngoài phòng hộ vệ nghe được trong phòng truyền ra từng đợt tiếng đánh cùng tiếng rên rỉ, đều xấu hổ lui ra ngoài sân, không người nào dám quấy rầy hai người đang tận tình hoan ái trong phòng.
Ban đêm, ánh trăng dâng lên, lại ngượng ngùng rơi xuống, ánh dương lại lần nữa lộ ra khỏi tầng mây, trong phòng âm thanh thở dốc dần dần ngừng nghỉ.
Ô Nhược thở hồng hộc mà ghé vào trên ngực Hắc Tuyển Dực, vuốt ve điểm ửng đỏ bên cạnh, lộ ra nụ cười thỏa mãn, đây là lần đầu tiên giao hoan sau khi cậu thích Hắc Tuyển Dực, cũng là lần đầu tiên cùng người nam nhân này vô cùng nhuần nhuyễn mà làm một ngày một đêm (ngựa sao??????? Có biết một ngày nó dài bao nhiêu không, con quỳ ~(o_o)~ ), tuy rằng thân thể lại vừa chua vừa đau, nhưng lại là cam tâm tình nguyện, hận không thể cùng hắn hòa hợp làm một thể.
Hắc Tuyển Dực đè lại cái tay không an phận trên người mình: “Ngủ một lát.”
Ô Nhược ngẩng đầu khẽ cắn ngực hắn: “Chúng ta còn có rất nhiều tư thế chưa dùng.”
“……” Hắc Tuyển Dực nhẹ nhéo nhéo cánh tay cậu: “Không muốn sống nữa?”
Ô Nhược không vui chu chu miệng, không hề buồn ngủ, sờ sờ ngực của Hắc Tuyển Dực, lại sờ sờ phần eo, như là sờ như thế nào cũng không thấy đủ, chỉ muốn chạm vào người này nhiều hơn.
Hắc Tuyển Dực dựa vào hành động của cậu là có thể cảm giác được tâm tư của cậu với mình, hắn cong môi, khẽ vuốt ve lưng cậu.
Ô Nhược nói: “Chờ giải quyết xong người của Ô gia, sẽ cùng huynh về nhà.”
Đời trước, sau khi cùng Hắc Tuyển Dực hiểu được tâm ý của nhau, cậu và hắn chỉ lo mỗi ngày dính vào cùng nhau, quên hỏi chuyện trong nhà của hắn, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ biết, vậy thì kiên nhẫn chờ thêm một đoạn thời gian.
Hắc Tuyển Dực nghe vậy động tác vuốt ve hơi ngường một chút nhưng sau đó khẽ ừ một tiếng rồi tiếp tục vỗ về lưng cậu.
Ô Nhược vui vẻ nhổm dậy hôn lên môi hắn: “Chúng ta lại làm một lần.”
Hắc Tuyển Dực: “……”
Một lát, trong phòng lại lần nữa truyền ra tiếng thở dốc.
Tới lúc ăn cơm chiều, hai người mới xuất hiện ở trong đại sảnh, mọi người dùng các loại ánh mắt khác nhau nhìn hai người bọn họ.
Hắc Tuyển Đường vẻ mặt gian manh cười cười mà nhìn bọn họ: “Thật là không làm thì thôi, một khi làm thì kinh người.”
Ô Nhược có chút ngượng ngùng, đều là cậu quấn lấy Hắc Tuyển Dực nói muốn.
Ô Tiền Thanh ho nhẹ một tiếng, Quản Đồng thân là mẹ người ta nên khi nhìn hai người cũng không có ý tứ gì.
Ô Hi vẻ mặt mờ mịt: “Nhị ca, làm cái gì?”
Đản Đản chủ động bò lên người Ô Nhược, quan tâm hỏi: “Cha, cha lại sinh bệnh?”
Hắc Tuyển Đường ôm nó lại chỗ mình: “Cha ngươi đâu chỉ có sinh bệnh, còn bệnh không nhẹ, về sau lâu lâu sẽ sinh bệnh.”
Ô Nhược tức giận mà lấy con lại: “đệ đừng nói bậy, sẽ dọa đến nó.”
Cậu xoa đầu Đản Đản: “Đừng nghe tứ thúc nói, cha rất tốt, không có việc gì, con nếu là không tin, liền hỏi phụ thân.”
Hắc Tuyển Dực vẻ mặt thâm trầm nói: “Đúng là rất tốt, tốt đến mức làm ta cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.”
Hắc Tuyển Đường ha ha cười.
Ô Nhược xấu hổ dẫm chân Hắc Tuyển Dực.
Ánh mắt của Hắc Tuyển Dực mang theo ý cười, đem con ôm vào trong lòng ngực, nói: “Ăn cơm.”
Ăn cơm xong, Hắc Dương báo cáo cho Ô Nhược: “Phu nhân, chuyện người bảo ta điều tra đã có kết quả, hộ vệ bên người Quốc Sư là con thứ ba của giai chủ Diêu gia, là con của vợ lẽ, kêu Diêu Cẩn Khôn, là cháu của bà cố, gọi bà ấy là cô. Mà cái người giúp Ô Úy Tuyết giải cổ kêu Tang Luân, thân phận rất cổ quái, tuy hắn ăn mặc cùng giống chúng ta, nhưng ta phát hiện trên cổ tay hắn mang lắc tay hình bộ xương khô chế tác từ bạc. không giống như là người ở đây.”
Ô Nhược cười lạnh: “Người ở đây cũng sẽ không biết cổ thuật cùng chú thuật, sẽ biết những thứ này chỉ có Hàng đầu sư cùng Vu sư, nhưng lại chỉ có hàng đầu sư mới có thể mang lắc tay là bộ xương khô.
Nhưng người kêu Tang Luân này vì sao lại đối phó với cậu?
Chẳng lẽ là bởi vì Ba Sắc?
Ô Nhược càng nghĩ càng có cái khả năng này.
Tang Luân hạ chú Ô Úy Tuyết, cho nàng theo đuổi Hắc Tuyển Dực, là muốn phá hư quan hệ của cậu cùng Hắc tuyển Dực, thứ hai mệnh căn Ba Sắc bị hủy, tang luân liền cho rằng chuyện này có quan hệ với cậu, cho nên, muốn mượn người Ô gia đối phó với cậu.
“Tiếp tục theo dõi Tang Luân, hắn hẳn là không phải một mình tới Hoàng Đô Thành.”
Vẫn luôn không lên tiếng Hắc Tuyển Dực, đạm thanh nói: “Tìm được đồng bọn của hắn, trực tiếp giết chết.”
Ánh mắt Hắc Dương hiện lên sát ý: “Dạ.”
Hắn vừa đi, Hắc Tín liền cầm một thiệp mời đi vào: “Chủ tử, Ô Quốc Sư sáng nay phái người đưa tới một đống quà tặng tạ lỗi với phu nhân, cũng mời chủ tử cùng phu nhân ngày mai đến Ô gia ăn bữa cơm, hơn nữa, còn nói thiên tổ phụ* của phu nhân muốn gặp phu nhân cùng thông gia lão gia.” (cái này không biết là chức gì chắc là hơn ông cố ông kị)
Ô Nhược lấy thiệp mời, châm chọc nói: “Mới mấy ngày mà thiên tổ phụ cũng gọi ra, Ô Thần Tử là ở lo lắng chúng ta sẽ không đồng ý, không biết lúc này đây lại có bao nhiêu đại âm mưu chờ chúng ta rơi vào.”
Hắc Tín hỏi: “Phu nhân nếu là không muốn đi, có thể từ chối.”
“Không đi, có một số việc liền làm không được.” Ô Nhược đến gần tai Hắc Tuyển Dực nhỏ giọng nói vài câu.
Hắc Tuyển Dực nhướn mày.
“Ta biết như vậy thật không tốt, ta cũng không muốn huynh làm như vậy, nhưng ai kêu Ô Úy Tuyết coi trọng huynh.” Ô Nhược trừng hắn một cái, đời trước là như thế, đời này cũng là như vậy, đều là gương mặt này đem đến tai họa: “Huynh còn có giả da sao? Huynh về sau vẫn là tiếp tục mang giả da đi, ta sẽ không ghét bỏ huynh.”
Hắc Tuyển Dực: “……”
Ô Nhược đứng lên xoa bả vai cho hắn: “Chờ sau khi về, ta lại mát xa cho huynh, xoa táo, sau đó……” (cái xoa táo ta không biết là gì nha đừng hỏi)
Cậu cúi đầu ở bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Sau đó huynh muốn cái tư thế nào cũng có thể”.
Hắc Tín không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, tất nhiên là nghe được cậu nói cái gì.
Ô Nhược.: “……”
Hắc Tuyển Dực gật đầu: “Được.”
Hắc Tín: “……”
Ô Nhược: “……”