Sau một hồi chống cự Thanh Ly đã kiệt sức nàng đứng im một chỗ không nhúc nhích…như muốn nói rằng cho dù có chết cũng các người đừng hòng được nó.
– Để ta xem ngươi còn chống cự được bao lâu…coi kìa! Hết sức chống trả rồi. Yêu Vương thì có gì ghê gớm chắc là ngươi đành phải an nghỉ ở nơi tăm tối này rồi.
Hắn rất tự tin diễu võ giương oai cười ha hả từng bước tiến về chỗ nàng. Ngay lúc đó một chiếc quạt màu trắng từ đâu bay đến đánh bay tên đó văng xa một đoạn. Hắn ta ho ra một ngụm máu hấp hối rồi chết ngay lập tức. Xác hắn hoá thành một luồng cát màu đen bay vào không gian làm vài tên ở đó ngớ người.
Thanh Ly xoay người lại nhìn về phía người đang ngồi trên cành cây cao đằng kia. Hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng tay cầm chiếc quạt giấy khẽ phe phẩy.
Mắt hắn có một đoạn vải lụa quấn qua…tên này não có vấn đề hay gì? Bị mù sao không buộc cái khăn vào… chả nhẽ hắn giả mù!
Trong đầu nàng hiện giờ nảy số liên tục… vậy là ngay từ lần đầu tiên gặp nhau cũng là do Tiêu Dạ Thần sắp đặt. Thảo nào khi đó nàng cứ cảm thấy cảnh này quen quen…hoá ra hắn cố ý làm vậy…để nàng nhớ ra hắn sao?
Thiếu niên trong bộ xiêm y màu trắng thanh nhã chỉ vài chiêu ném quạt ngắn ngủi đã đánh hơn 10 tên cao thủ của ma tộc đến hồn siêu phách lạc. Hắn ngồi một chỗ mà cũng đánh nhau được sao? Hắn là thần tiên nào vậy nàng chưa từng thấy ở ai Thiên Giới có tu vi cao thâm thế?
– Ngươi là ai?
Nàng đưa ánh mắt cảnh giác lên nhìn hắn. Tuy tên đó đã cứu nàng một mạng nhưng lại không biết rõ lai lịch của hắn vẫn nên cẩn thận có khi hắn do ma tộc phái tới tiếp cận nàng.
Khác xa mấy suy nghĩ tưởng tượng đó hắn chỉ chầm chầm đứng dậy quay lưng với nàng. Một làn gió nhẹ thổi qua làm đoạn vải bay mất… hắn quay đầu lại nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén chứa nhiều tia nguy hiểm.
Ngay lúc đó nàng đã nhìn thấy được dung nhan thật sự của tên áo trắng đó… hắn quả là một mĩ nam tuyệt sắc nhưng từ trong ánh đó nàng còn cảm nhận được sự tàn nhẫn độc ác được ngụy trang rất kĩ trong tâm hồn hắn.
– Không có lần sau.
Hắn nhàn nhạt bỏ lại 4 chữ rồi biến mất giữa lúc ánh trăng tròn vừa nhô cao. “Không có lần sau” nghĩa là gì? Còn nụ cười đó… hắn cười vì cái gì?
Keng…keng…keng…là tiếng lục lạp ở chiếc vòng tay của nàng kêu lên cắt ngang dòng kí ức vụn vỡ của nàng. Chợt giật mình sau khi bị thôi miên bởi sương độc nàng mới ngộ ra mình còn đang ở Tâm cảnh còn phải tìm Hồng Liên Nghiệp Hoả lúc đó mọi chuyện thế nào ắt sẽ rõ.
– Bạch Tư Thành! A Yên! Miên Miên! Mọi người đâu rồi!!! Mau tỉnh lại đi…đó chỉ là giấc mơ thôi!
Nàng hét lớn để thức tỉnh họ nhưng đổi lại chỉ là tiếng vang vọng lại. Đúng rồi! Tiếng chuông lục lạp có thể thức tỉnh nàng thì chắc chắn có thể đưa họ trở lại. Vừa nghĩ xong nàng liền tháo vòng tay nhưng có mở cậy hay thế nào cũng chẳng được. Bất quá nàng đành lấy tay lắc chuông liên tục…
Sau vài giây sương mù đột nhiên biến mất sau đó nàng nhìn thấy cả 3 người họ mới từ đất ngồi dậy trong tình trạng mê man. Nhìn Bạch Tư Thành với Bạch Diệp Yên rất lạ họ cứ liên tục nhìn xuống dưới đất rồi lại nhìn đối phương bằng ánh mắt mơ màng dần dần mắt A Yên đỏ hơn.
Miên Miên thì khác chẳng biết bà cô này mơ thấy gì mà cứ cười suốt từ nãy đến giờ.
– Này! Hai người định liếc mắt đưa tình đến bao giờ.
Qua 1 canh giờ rồi mà đôi phu thê nhà này vẫn nhìn nhau. Thật hết nói nổi! Nghe thấy nàng càm ràm Bạch Diệp Yên liền thu ánh mắt lại đứng dậy đi đi về phía trước. Chắc là cậu ấy cũng đã thấy rồi…số phận bi thảm của chính mình trong kiếp này.