“Chữa bệnh cứu người đương nhiên là quan trọng nhất. Tóm lại không thể giương mắt đứng nhìn mấy ngàn dân chúng ngoài thành chết dần chết mòn vì dịch bệnh được. Vấn đề là mấy dược đường đã ngừng cung cấp miễn phí dược liệu. Tính theo thời giá hiện hành, hiện tại chỉ còn dược đường của chúng ta là đang chữa bệnh, phòng chống dịch miễn phí. Ta lo lắng là chúng ta cứ chữa bệnh phòng dịch thế này mà cuối cùng vẫn không nhận được khoản tiền đã bỏ ra”.
“Có lý!” Đỗ Văn Hạo nói: “Nhưng chúng ta khác với bọn họ. Lúc này chúng ta bán trang bị phòng hộ kiếm lời không ít thì cũng nên xuất ra một chút.
Phòng dịch cứu người, đó chính là tạo phúc cho dân chúng. Hơn nữa triều đình đã cứu trợ một khoản tiền cho chúng ta, chắc chắn nha môn sẽ không quịt nợ chúng ta. Nhưng lo lắng của tỷ cũng có lý, phòng chống dịch bệnh vẫn là chuyện của nha môn, không phải là việc của Ngũ Vị đường. Chúng ta làm thế chỉ là do đạo nghĩa, vì vậy cũng nên cẩn thận suy xét xem cần khoảng bao nhiêu tiền. Không chậm trễ cứu người nhưng cũng phải căn cứ vào thực lực của mình. Có khả năng đến đâu thì làm đến đó”.
“Ừ, ta nghe tiên sinh. Chúng ta đi tới chỗ thợ rèn đặt rèn mặt nạ phòng độc. Tiểu nhị của lò rèn bởi vì lệnh giới nghiêm nên không thể ra ngoài. Hắn nhờ ta chuyển lời cám ơn tới ngài. Hắn nói hắn uống thuốc của ngươi bệnh đổ mồ hôi của hắn đã khỏi”.
“Đúng không? Thế thì tốt rồi”.
Lâm Thanh Đại suy nghĩ một lát rồi khẽ nói: “Hơn nữa còn có chuyện rất kỳ lạ”.
“Chuyện gì?”
“Ta phát hiện mấy ngày nay bên ngoài Ngũ Vị đường có người âm thầm theo dõi, hơn nữa những người này hình như biết võ công”.
“Hả? Bọn chúng muốn gì? Cướp tiền à?”
Lâm Thanh Đại lắc đầu nói: “Không giống! Bọn họ quan tâm đến người ra vào Ngũ Vị đường của chúng ta chứ không phải tiền bạc của chúng ta. Ta đã âm thầm theo dõi, phát hiện thấy bọn họ theo dõi người bệnh của Ngũ Vị đường, thậm chí còn tiến hành tra hỏi. Không biết bọn họ có mục đích gì, nhưng ta thấy bọn họ không có ác ý với chúng ta”.
“Chỉ cần không có ác ý là được” Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong khoảng thời gian này ta cũng phát hiện có người theo dõi ta, hơn nữa thân thủ cũng rất khá. Có lẽ Tĩnh Từ sư thái chủ trì Bạch Y xã phái người bảo vệ chúng ta”.
“Ừ, có khả năng”.
Mấy ngày sau, một lượng lớn dân chạy nạn đổ tới Đống Đạt huyện bởi vì nghe nói ở đây có đại phu cứu chữa người bị dịch bệnh miễn phí, lại còn có bán thiết bị phòng dịch chuyên dụng có thể ngăn ngừa dịch bệnh.
Khu cách ly ngoài thành đã đông gấp hai lần, ở đó tập trung rất nhiều người đợi mua sắm y phục phòng dịch và mặt nạ phòng độc. Lâm Thanh Đại đã thuê thêm nhiều người giúp việc, ngày đêm tăng cường sản xuất trang bị. Vấn đề quan trọng nhất là các đường nối thì do nàng và Anh Tử phụ trách, bí mật vẫn được bảo toàn. Vì vậy có người cũng làm giả mang đi bán nhưng không nhận được sự ủng hộ của dân chúng, chỉ dùng hàng của Ngũ Vị đường, trong dân chúng lan truyền rằng bên trong các thiết bị này thần y Đỗ Văn Hạo, người am hiểu các tuyệt kỹ của Hoa Đà đã cho thuốc vào nên chỉ y phục và mặt nạ của Ngũ Vị đường mới dùng được.
Mà trên thực tế, khi làm giả mặt nạ phòng độc bởi vì không biết bên trong bỏ loại thuốc gì cùng cách điều chế nên mặt nạ giả mạo không có tác dụng phòng độc. Một số người mua phải mặt nạ loại này đeo vào vẫn mắc bệnh nên đến đòi lại tiền, lại còn đánh cho người bán một trận nên sau này không ai dám làm giả nữa.
Sau một thời gian, việc tiêu thụ mặt nạ phòng độc và y phục cách ly của Ngũ Vị đường vẫn rất khả quan, giá lại rất cao. Hàng sản xuất tới đâu lập tức có người đến mua tới đó. Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại không ngờ bây giờ người có tiền trong dân chúng cũng không ít. Tuy nhiên vậy cũng tốt, nhờ vậy mới có tiền để dùng cho công việc phòng dịch.
Cùng với sự phát triển của dịch bệnh, công việc phòng dịch bên ngoài thành cũng ngày một khẩn trương. Bởi vì số lượng người bệnh tăng vọt, dược liệu của các dược đường có liên quan trong thành đều đã dùng sắp hết. Đám người Đỗ Văn Hạo nóng ruột như kiến bò trong chảo nóng.
Lúc này mọi người cũng mới thở phào nhẹ nhõm khi Thang trợ giáo được cử đi Phủ thành mua dược liệu cũng đã về cùng với một xe trâu lớn đầy dược liệu, đáp ứng nhu cầu cấp bách hiện nay.
Thang trợ giáo đang ở trong lều vải của Đỗ Văn Hạo báo cáo tình hình mua dược liệu. Hắn trầm giọng nói: “Phủ thành cũng đã xuất hiện dịch bệnh, đã có hơn một ngàn người tử vong. Trong thành rất náo loạn. Rất nhiều người đã trốn ra khỏi Phủ thành. Nghe nói ở các châu, huyện phụ cận đều cũng đã xuất hiện dịch bệnh. May mắn chúng ta đã đi sớm, dược liệu cũng đã mua được, giá cả cũng phải chăng. Bây giờ thì có tiền cũng không mua được dược liệu”
Đỗ Văn Hạo cả kinh hỏi: “Tại sao?’
“Phủ thành và các châu, huyện phụ cận đều bị náo động bởi dịch bệnh. Còn ai dám vận chuyển dược liệu đến đây đâu nên giá cả dược liệu tăng vọt lên”.
“Thì ra là thế, chúng ta còn đủ dược liệu để dùng không?”
“Vấn đề là còn bao nhiêu người bệnh?”
“Hiện nay trong khu cách ly ngoài thành còn gần ba nghìn bệnh nhân”.
“Ba nghìn?” Thang trợ giáo cười khổ, hắn lắc đầu nói: “Nhiều nhất chỉ đủ dùng trong một tháng”
“Hả?” Đỗ Văn Hạo trợn tròn mắt: “Vậy làm sao bây giờ? Đi mua thêm dược liệu à?”
“Mua thì phải mua nhưng bây giờ giá cả dược liệu tăng cao, đã tăng gấp mấy lần so với trước. Nhiều tiền vậy thì lấy đâu ra?’
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: “Vậy không có cách nào ngoài mua dược liệu giá cao à? Trước tiên chúng ta cứ cho nha môn mượn tiền, sau này chúng ta sẽ được cấp một khoản tiền phòng chống dịch”.
Thang trợ giáo nhìn quanh rồi hắn dè dặt nói: “Đỗ tiên sinh, ngài rất thành thật. Có một điều ta muốn cho người biết mặc dù hơi bất nhân nhưng cũng không thể không nói. Chữa bệnh cứu người theo lý thường thì phải làm. Chúng ta hành nghề y càng không thể thấy chết không cứu, điều này đúng. Nhưng nếu ngài vẫn tiếp tục chữa bệnh miễn phí như thế, Ngũ Vị đường của ngài sớm muộn cũng sẽ bị thua lỗ hết vốn”