Bóng đen bỗng nhiên thấy bóng dáng quen thuộc liền bay vào khách điếm bắt cóc Tiêu Cẩm Nghi đi luôn.
Phó Khinh bỏ mặt Tạ Hiên mau chóng chạy theo.
“Hoàn Sinh có việc gì rồi sao?” Tiêu Cẩm Nghi nhíu mày, mấy cái bóng đen này là của Hoàn Sinh, hắn đã cho cô ta thấy vài lần.
“…” Sắp chết cmnr, ngươi nhớ lấy mấy cái tiên đan, linh dược gì đó cao cấp cho hắn nhé.
“Sao ngươi không nói gì? Hoàn Sinh có kĩ năng tự trị thương mà?” Cô ta nhíu mày càng chặt, chắc không phải là Hoàn Sinh thật sự sắp đi đời rồi chứ?
“…” Nói nãy giờ mà ngươi cũng không hiểu thì chịu. Kĩ năng tự trị thương của hắn bị con cương thi đó phong ấn rồi.
“Liên quan đến con cương thi đó sao?” Tiêu Cẩm Nghi thì thầm.
“…” Dạ mẹ trẻ, ôm con lại đi, chuẩn bị đi ngang ra một khu rừng, không vững là té đó.
Tiêu Cẩm Nghi càng nghĩ càng lo lắng, cô ta ôm chặt bóng đen lại. Bóng đen lướt qua từng vật cản đường rất nhanh, như một cơn gió ào ào mà bay đi.
Các bóng đen còn lại sau khi nghe tin cũng liền quay đầu bay về hợp thể lại thành một.
Phó Khinh ngự kiếm bay theo Tiêu Cẩm Nghi và bóng đen, nhưng vì tốc độ của bóng đen quá nhanh, trong phút chốc đã mất dấu.
“Cẩm Nghi…” Phó Khinh mím môi, tiếp tục đi tìm trong khu rừng bát ngát ấy.
Khi bóng đen đưa Tiêu Cẩm Nghi đến nơi, Hoàn Sinh chỉ còn vài hơi thở thoi thóp, ngực bên trái là một trái tim bị lấy ra giữa chừng trông kinh khủng cực kì.
“Hoàn Sinh! Hoàn Sinh.” Tiêu Cẩm Nghi lấy ra những loại đan dược quý của mình cho Hoàn Sinh ăn.
Sau đó còn nhẹ nhàng đưa trái tim vào bên trong, dùng loại linh dược mà cô ta mới đấu giá hôm trước trực tiếp bôi lên lỗ hổng trên ngực hắn.
Vết thương của Hoàn Sinh mau chóng khép lại, nhưng vẫn còn hở khá nhiều. Tiêu Cẩm Nghi cắn môi, trong lòng phân vân có nên lấy viên đan dược mà cô ta định tặng cho Phó Khinh, để đưa cho Hoàn Sinh hay không.
“Tiêu nha đầu, có chuyện gì mà nhìn ngươi phân vân thế kia?” Một ông lão tóc bạc phơ hiện lên.
“Phong lão… Hoàn Sinh sắp chết, ta có nên lấy viên đan đó cho hắn không?”
“Lấy đi, hôm sau ta lại hướng dẫn ngươi luyện viên đan khác để tặng cho thằng nhóc Phó.” Phong lão phất phất tay, tưởng chuyện gì quan trọng lắm.
“Mà, Hoàn Sinh bị gì mà thê thảm vậy?” Phong lão bay lại gần Hoàn Sinh, quan sát vết thương.
Tiêu Cẩm Nghi lắc đầu: ” Không biết, hình như là liên quan đến con cương thi ở Bạch Viêm môn.”
“Cương thi…” Phong lão ồ một cái, vết thương này là do cương thi làm.
“Tiêu nha đầu, đem loại cỏ hôm trước cho ta, ta sẽ chỉ ngươi cách lấy độc cương thi ra khỏi người.” Phong lão mỉm cười phúc hậu.
“Được.” Tiêu Cẩm Nghi gật gù, tay nắm chặt, chắc chắn con cương thi gì đó sẽ phải trả giá.
Bóng đen lắc lư nhìn Phong lão và Tiêu Cẩm Nghi.
‘Tụi mày thấy gì không?’
‘Thấy, lão già là một trong những kẻ đã phong ấn cha mẹ.’
‘Có nên ngay lúc này trả thù?’
‘Ngu à, chủ nhân sắp chết, tính mạng của chúng ta cũng phụ thuộc vào hai người đó đó.’
‘Mà tại sao lúc đó tụi mình lại kí khế ước với thằng nhỏ này nhỉ?’
‘Định mệnh sắp đặt.’
‘Hình như tụi mình dần mờ đi rồi.’
‘Độc cương thi trong người tên nhóc chủ nhân đang phát tán rất mạnh mẽ.’
‘Chậc, chậc… Ta đã khuyên thằng nhóc đừng manh động mà không nghe.’
‘Kệ nó đi, để nó sắp chết một lần thì nó mới biết thế nào là chừng mực.’
‘Thôi đi ngủ.’
‘Ừ, mệt quá.’
Bóng đen dần tan mất đi.