“Chẳng lẽ ta có ý với nàng, liền không xứng làm anh hùng sao?” Thanh vương rất khó lý giải quanh quanh quẩn quẩn trong này, cũng biết cô em vợ nhỏ này của mình rất khó lấy lòng, càng miễn bàn Nhạc phụ cùng một nhà thân thích Phủ Tĩnh quốc công mà bát tự còn chưa tính kia, tiền đồ xa vời, anh hùng cũng phải khom lưng. Vốn trên đời này hắn chỉ cần tôn kính hoàng huynh cùng mẫu hậu, nay tâm vướng bận ở trên người cô nương này, không duyên cớ nhiều ra một đống trưởng bối cần lấy lòng, Thanh vương cảm thấy, một ngày nào đó muốn đem Hạ Liên Phòng mang về Thanh vương phủ, khả năng hắn phải trải qua một phen ác chiến, vượt mọi chông gai máu chảy thành sông.
Hạ Liên Phòng chỉ cười không nói, hai người nhìn nhau cười, rồi tiếp tục bàn cờ dang dở lúc trước.
Tiết trời tuy càng ngày càng lạnh, nhưng trong lòng Hạ Liên Phòng lại vô cùng ấm áp, nàng lặng yên vỗ về chiếc cầm, dưới ngón tay vẫn là huyền tiêu vĩ bị cắt đứt dây trên yến hội kia, chỉ là đã trải qua đôi tay khé léo của Thanh vương sửa chữa, hôm qua được hắn xem như lễ vật đưa tới, Hạ Liên Phòng còn vô cùng cao hứng, bởi vì nàng thật sự rất thích nó.
Ngày thường tiếng đàn của nàng luôn có cảm giác túc mục nói không rõ, cẩn thận nghe thậm chí còn có cảm giác bi thương, nhưng mấy ngày nay lại hoàn toàn không như vậy, nhu hòa khinh ấm, cho người nghe cảm giác thoải mái sung sướng, Hạ Mạt Hồi vốn cảm thấy khả năng đại tỷ nhà mình cũng không thích Thanh vương gia mấy, nhưng nghe tiếng đàn này thì tựa hồ chuyện không phải như vậy. Nàng cũng bị làm cho mơ hồ không rõ, hoàn toàn không hiểu trong lòng đại tỷ đang suy nghĩ cái gì, mặc dù đại tỷ từ nhỏ luôn rất thông minh rất lợi hại, nhưng nàng chung quy chỉ lớn hơn mình một tuổi, mẫu thân lại đi sớm, tổ mẫu thì không biết chừng mực, nàng không thể tìm được ai để hỏi đến cùng là sao thế này. Quan trọng nhất là… Nàng đã đáp ứng đại tỷ sẽ giữ bí mật… cảm giác bí mật giấu ở trong lòng thật sự là quá khó chịu!
Đang vỗ về cầm, đột nhiên, Thiên Tuyền từ ngoài cửa tiến vào hô: “Tiểu thư! Ngọc Hành truyền tin tức đến nói là Trương Chính Thư chết rồi ạ!”
Sao lại chết ?
Hạ Liên Phòng nhíu mi lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ngọc Hành vừa mới dùng bồ câu đưa tin lại đây, buổi tối hôm qua Trương phủ đèn đuốc sáng trưng, dường như đã xảy ra đại sự gì, hắn phái người đi do thám mới biết được là bệnh tình của Trương Chính Thư chuyển biến xấu, hơn nữa đột nhiên tăng thêm, mời đại phu ở nội thành tới, kết quả chống giữ một đêm, sáng sớm hôm nay liền đi.”
Không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, trong tính toán của Hạ Liên Phòng, Trương Chính Thư ít nhất có thể sống qua cuối năm, giờ chưa quá năm đã chết … Kế hoạch của nàng lại bị quấy rầy, bất quá như vậy xem ra, hiệu quả của hàn thực tán này đúng là tốt hơn tưởng tượng nha!
“Ta đã biết, người Trương gia chắc rất nhanh sẽ tới báo tang.” Hạ Liên Phòng nheo mắt. “Chết như vậy, quả nhiên là tiện nghi cho hắn. Đại Từ thị phản ứng thế nào?”
“Hô thiên thưởng địa, như là bản thân mình chết.” Thiên Tuyền nhanh chóng trả lời, trên gương mặt xưa nay bất cẩu ngôn tiếu lộ ra một nụ cười.”Lão hổ bà này tác uy tác phúc một đời, không nghĩ tới sẽ bị đại hạn té ngã đau ở đây.” Không có bạc không có cháu trai, quả nhiên là cái gì cũng không còn. Nghĩ đến dáng vẻ lão lệ tung hoành của Đại Từ thị theo lời Ngọc Hành kể lại, Thiên Tuyền liền cảm thấy buồn cười đòi mạng.
Kêu Cầm Thi cất tiêu vĩ cầm, Hạ Liên Phòng đứng dậy, khóe miệng gợi lên một mạt tươi cười: “Thật là đáng tiếc, vị Hồng Trang muội muội kia của ta vừa có vị hôn phu không lâu đâu! Nếu bị người bên ngoài biết, còn không phải sẽ bị nói nàng mệnh trời sinh khắc phu?”
Nghe vậy, đáy mắt Thiên Tuyền chợt lóe tinh quang: “Tiểu thư, nô tỳ cáo lui.”
“Đi đi.”
Không ngoài dự đoán của Hạ Liên Phòng, một lúc lâu sau, người Trương gia liền khóc sướt mướt tới báo tang. Hạ Lịch không ở trong phủ, Hạ Liên Phòng phải ra mặt tiếp đãi. Vừa thấy Hạ Liên Phòng, Tần thị liền gào khóc nhào tới, một bộ muốn ôm lấy Hạ Liên Phòng hung hăng khóc kể một phen. Diêu Quang tiến lên trước, Tần thị bị ngăn trở tiếng khóc dừng một lát, sau đó lại gào càng vang, một ngụm một cái số khổ, nửa ngày cũng không đem sự tình nói đến trọng điểm.
“Biểu bá mẫu đây là làm sao vậy, tại sao vừa tới phủ gặp mặt liền khóc thê thảm như thế, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì hay sao?”
Hạ Liên Phòng ngữ khí ôn nhu hòa ái, Tần thị vừa nghe càng cảm thấy bi thương trào ra, bản thân mình gả vào Trương gia, vốn tưởng có thể hưởng phúc, ai biết trên đầu luôn có một mẹ chồng lợi hại đè nặng, thật vất vả sinh được một nhi tử, chỉ cần mẹ chồng chết, bà ta liền lớn nhất phủ, kết quả nhi tử ngay cả hai mươi tuổi cũng không thể sống qua, hiện tại đã chết! Không có nhi tử, Trương gia lại xuống dốc, bà ta còn có hy vọng gì? Không bằng bây giờ chết luôn đi thôi! “Đại tiểu thư… Ô ô ô… Ta đây là đã tạo cái nghiệt gì vậy! Biểu ca ngươi tuổi còn trẻ đã đi, lưu lại ta biết sống như thế nào đây!”
“Trương thiếu gia đi?” Hạ Liên Phòng lộ vẻ kinh ngạc. “Lần trước khi cùng tổ mẫu đi thăm không phải còn ổn sao? Như thế nào nhanh như vậy liền đi? Biểu bá mẫu, ngài không phải đang nói mê sảng đấy chứ?”
Tần thị vẫn như trước khóc ô ô, thỉnh thoảng hỗn loạn một đôi lời gào khan. “Đây chính là con ta nha, con ta chết hay không, chẳng lẽ ta còn không biết sao?! Biểu ca ngươi chết rất thảm nha! Hắn đau đớn ở trên giường lăn lộn, kêu chết đi sống lại, ta lại không có biện pháp nào cả! Ta làm mẹ thật xin lỗi đứa con trai này nha a a a a —— “
Thanh âm sắc nhọn, Diêu Quang đều cảm thấy màng tai bị chọc đau, nhưng Hạ Liên Phòng lại hồn nhiên không hay, như cũ ôn nhu không thôi: “Biểu bá mẫu chớ nên thương tâm, sinh tử có số, kính xin biểu bá mẫu nén bi thương.”
Tần thị được nàng ôn nhu khuyên giải an ủi, cũng dần dần bình tĩnh lại, bà ta ngồi xuống trên ghế, tay bưng một chén trà nóng, khóc đến nỗi bị nấc cục, thỉnh thoảng lại nấc lên, Hạ Liên Phòng chốc chốc lại phải an ủi. Nếu không phải người quen, quả thật sẽ cho rằng hai người bên trong này là mẹ con.
Đợi cho Tần thị triệt để bình tĩnh trở lại, Từ thị rốt cuộc cũng khoan thai đến chậm. Ngụy nương đỡ lão thái thái ngồi xuống, Từ thị ra vẻ một lát mới nói: “Chuyện của đứa bé Chính Thư này, ta đã nghe nói, không nghĩ tới tỷ tỷ lại thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thật là khiến người nghe lâm vào bi thương nha!”
Ngữ khí lại một chút cũng không nghe ra vẻ bi thống. Ngược lại, Hạ Liên Phòng lại từ trong đó cảm nhận được khoái ý.
Kể từ đó, Từ thị có thể nói là hoàn toàn đem Đại Từ thị đạp dưới lòng bàn chân, sau này Đại Từ thị thấy bà ta, không bao giờ có thể diễu võ dương oai, hiêu trương bạt hỗ, mà là nhất định phải dán ở trên mặt đất, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể sống sót. Đối với Từ thị mà nói, nàng không tiếc nuôi Đại Từ thị, bất quá là mấy bát cơm, nhưng nếu có thể mỗi ngày giẫm lên Đại Từ thị, nhìn bà ta không cam tâm nhưng vẫn phải khuất phục… Nghĩ đến thôi đã khiến Từ thị hưng phấn đòi mạng!