Bối Lạc cùng Tinh Thần và Tiến Minh cũng chạy tới, nhìn khung cảnh đẫm máu, lại liếc mắt nhìn Khương Tình vẻ mặt đang âm trầm đến cực điểm kia.
Tinh Thần hít sâu một hơi muốn tiến lên, nhưng không đủ cam đảm lại lùi về sau.
Bối Lạc chỉ lẳng lặng nhìn Khương Tình, một lời cũng không dám hé môi.
Lương Hạ khóc ầm lên, lo lắng điên cuồng chạy ra cổng đi tìm Hạ Nhi, nhưng vừa tới cửa, liền nhìn thấy An Tranh toàn thân là máu, được vệ sĩ của An gia đưa về, sau lưng còn có hai người khiêng một nam nhân đang bất tỉnh, hai cánh tay nam nhân đó vặn vẹo hình thù vô cùng kì quái.
An Tranh liếc mắt nhìn Lương Hạ.
Khương Tình cả người âm trầm tàn bạo, đáy mắt đầy tia máu bước tới trước mặt An Tranh.
“Cô ấy bị Dung Lạc bắt đi rồi.” An Tranh thì thào nói, trong giọng không kiềm được hiện lên sự mệt mỏi cùng thống khổ.
Khương Tình trầm xuống, trên thân lập tức tràn ngập khí tức khủng bố.
Lương Hạ vành mắt đỏ hồng, kinh hoảng bật khóc:
“Không! Cậu… cậu…”
An Tranh cười khổ, một giọt nước mắt rơi trên gò má trắng nõn, không thể chống đỡ nổi nữa, ngã quỵ xuống đất ngất đi.
Tinh Thần nhìn thấy liền lao tới đỡ, vô cùng hốt hoảng.
Khương Tình sắc mặt càng lúc càng âm trầm đáng sợ, gân xanh nổi rõ trên vầng trán trắng nõn, ánh mắt âm u tàn bạo nhìn về khoảng không phía trước, đột nhiên bước nhanh tới, không có bất cứ dấu hiệu nào đưa tay xách lấy cổ áo của Trương Dĩ Đông đang nằm bất tỉnh.
“Bịch” một tiếng trực tiếp ấn hắn lên vách tường bên cạnh.
Tất cả mọi người hoàn toàn không nghĩ tới Khương Tình không nói hai lời liền động thủ, tất cả đều đứng ngốc tại chỗ.
Khương Tình tàn nhẫn trực tiếp lấy cánh tay cùng khuỷu tay đè trên cổ Trương Dĩ Đông, siết đến nỗi Trương Dĩ Đông đang ngất đi phải tỉnh dậy, hắn vừa trợn trắng mắt vừa điên cuồng giãy giụa, nhưng hai cánh tay hắn đã bị bẻ gãy, nên dù cựa quậy cũng không thể thoát khỏi, ngược lại càng lúc càng có xu hướng muốn tắt thở ngay tại chỗ.
Ngay lúc Trương Dĩ Đông tỉnh, Khương Tình toàn thân âm hàn lạnh lẽo, giơ nắm đấm mạnh mẽ điên cuồng đánh liên tiếp vào khuôn mặt hắn.
“A!!!”
Tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, bàn tay Khương Tình nhiễm đầy máu.
Cả đám người nhìn thấy mà rợn cả người, khiếp đảm run lên.
Trong không khí chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng kêu rên rợn người, âm thanh xương nứt vỡ cùng mùi máu tươi lan toả khắp không trung.
Tô Thịnh ở phía sau vô cùng sợ hãi, lại không dám tiến lên cản Khương Tình lại.
Dù sao chỉ chết một Trương thiếu gia nho nhỏ, vẫn là đỡ hơn Khương Tình tận diệt cả Lam gia vì tội thất trách.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cả đám người xung quanh tràn ngập sợ hãi.
Khương Tình đánh rất tàn nhẫn, Trương Dĩ Đông vốn là bị siết đau mà tỉnh lại, rồi lại bị đánh ngất đi lần nữa.
Khương Tình lúc này mới buông tay ra.
Trương Dĩ Đông chân mềm nhũn ngã xuống, thân thể theo bản năng sợ hãi mà cong lại như con tôm, nằm trên mặt đất nghiêng sang một bên, hơi thở mỏng manh như giấy.
Nữ nhân cả khuôn mặt lạnh như núi băng âm độ, ánh mắt âm u lãnh khốc khiến người ta khiếp sợ mà lùi bước, bóp mạnh cổ tay, giơ chân đá Trương Dĩ Đông đập mạnh vào vách tường.
“A!!!”
Cú đá này đá đến mức Trương Dĩ Đông hộc máu, tỉnh tỉnh mê mê.
Một trận này của Khương Tình đánh đến tàn nhẫn, Trương Dĩ Đông hoàn toàn bị phế, cả đời không thể nào ngoi lên làm người được nữa.
Xung quanh vắng lặng, đám người xung quanh nhìn Khương Tình — người thừa kế thế gia tài phiệt đứng đầu. Một người trước giờ luôn ôn nhuận tao nhã, dịu dàng lại vô hạn thanh lãnh cao ngạo, nữ thần hoàn mỹ ôn nhu dịu dàng trong mắt toàn bộ sinh viên trường Đại Học B.
Bọn họ là thấy vị nữ thần như đám mây trên cao đáng kiêu ngạo của bọn họ — tàn nhẫn đánh Trương Dĩ Đông. Còn là đánh đến thừa sống thiếu chết, chỉ còn một hơi tàn yếu ớt.
Cứ ngỡ như vậy đã đủ kinh động lắm rồi, nhưng Khương Tình giống như phát điên, ánh mắt âm u tàn nhẫn nhìn về phía đám nam nhân đang dồn lại một góc co ro cúm rúm sợ sệt, cả đám nhìn thấy ánh mắt tàn khốc như nhìn người chết của Khương Tình, toàn thân run rẩy dữ dội, có người không kiềm được liền khóc lớn khẩn cầu:
“Khương… Khương tiểu thư! Tôi chỉ là nghe lệnh đại ca.. à không… là Trương Dĩ Đông. Tôi thật sự không cố ý.”
“Khương tiểu thư! Xin cô. Chúng tôi biết sai rồi.”
“Khương tiểu thư! Làm ơn tha cho chúng tôi.”
“Van cầu cô!!!”
Khương Tình khuôn mặt không chút cảm xúc, giọng nói lạnh lẽo giống như tảng băng.
“Đánh! Chết không quản.”
Đám vệ sĩ phía sau rùng mình, không nói hai lời lập tức thi hành mệnh lệnh.
Tiếng la hét trong không trung văng vẳng không dứt, phía chân trời giống như nhiễm một mảng máu tươi đỏ rực.
Khắp nơi chỉ còn tiếng gió tung bay, hương hoa len lỏi trong từng hạt tuyết đầu mùa rơi lả tả.
Lạnh lẽo.
Lạnh đến mức trái tim đóng băng, rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Khương Tình xoay người rời đi, bóng lưng vô hạn cô độc.
Tuyết trắng mênh mang cũng không che lấp nổi bóng hình nữ nhân héo úa, tâm như tro tàn kia.
“Hạ Nhi! Tôi đã yêu em đến mức rất sợ một cuộc sống mà không có em. Tôi nhớ em! Chẳng một giây phút nào là không nhớ cả. Tôi sẽ phát điên mất.”
Khương Tình thấp giọng thì thào, ánh mắt nâu sẫm ngước nhìn hoa tuyết rơi trên bàn tay mình, khẽ nắm chặt lại, tuyết đọng rồi tan ra thành nước.
“Bằng mọi giá! Tôi sẽ tìm em trở về.”