Người đàn ông đó vùng vẫy một hồi nhưng không thể tránh thoát, thế thì nhíu mày rồi quay người lại nhìn.
Đằng sau là một người đàn ông với một nửa gương mặt bị bỏng, nửa mặt còn lại thì trắng nõn. Người mặc dù cao lớn nhưng rất cân đối, không hề có chút hung dữ nào.
Anh ta cố gắng dùng sức, muốn tránh thoát nhưng cũng không thể làm gì được.
Thằng nhóc này mạnh đến thế ư? Anh ta nhíu mày: “Mày làm gì thế hả?”
“Anh đứng sai chỗ rồi, đáng lẽ ra tới lượt chúng tôi.”
“A, mày bảo tao chen ngang là tao chen ngang à? Tao còn nói chúng mày chen ngang đấy.”
“Rõ ràng là chính anh.”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ tức giận: “Mọi người đều nhìn thấy rồi mà đúng không?”
“Ai nhìn thấy? Đứng ra đây, xem tao có đánh chết nó không!”
Anh ta nhìn về phía đội ngũ đẳng sau rồi nói với vẻ hung tợn. Chẳng có ai dám đứng ra cả.
“Thẳng nhóc kia, mày buông tay ra cho tao, nếu không thì tao không khách sáo nữa đâu.”
Hứa Minh Tâm có chút sợ người đàn ông này, cô do dự một chút rồi nói: “Hay là chúng ta nhường anh ta đi trước đi?”
“Nhìn thấy chưa, bạn gái mày đã nói rồi đấy, một thằng đàn ông như mày lằng nhà lằng nhằng cái gì?”
“Đúng là đàn ông không nên lắng nhà lằng nhằng!”
Cố Gia Huy híp mắt, anh nói với vẻ lạnh lùng rồi trực tiếp tóm lấy cổ tay người đàn ông trước mặt, đẩy anh ta về phía sau.
Người đó tức giận, trực tiếp giơ quả đấm lên rồi muốn nện vào mặt Cố Gia Huy, cơn gió mà cú đấm tạo ra khiến cho Hứa Minh Tâm cảm thấy đau rát.
Cô bị sợ, nhưng lại không hề nghĩ ngợi đi tới chắn trước mặt Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy thấy thế thì vội kéo cô lại, anh tung ra một cước rồi đạp thẳng vào đầu gối của đối phương.
Anh lùi ra sau tránh thoát nắm đấm mà người đàn ông kia thì đau tới nỗi lăn lộn trên mặt đất.