Dave nói: “Vậy Tiêu Lam, mấy ngày nay vào buổi tối vẫn đừng ra ngoài thì hơn, gặp phải phu nhân Hồng Nguyệt thì không xong.”
Tiêu Lam đối với vài thiếu niên tỏ vẻ mình sẽ cẩn thận, đồng thời cảm tạ ý tốt của bọn họ.
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, ba thiếu niên vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình.
Tiêu Lam mở vở ra, bày ra một bộ chuẩn bị ghi chép bài học.
Trên thực tế là cậu đang nhớ lại lời ba thiếu niên vừa nãy nói.
Phu nhân Hồng Nguyệt này và rắn khổng lồ trong tòa tháp hẳn là có chút quan hệ với cốt truyện, chắc phải tìm thời gian đi xem thôi.
Nhưng vừa rồi các thiếu niên nói rõ ràng là đang nhắc nhở cậu, ban đêm gần đây sẽ rất nguy hiểm, ba ngày đêm trăng đỏ, dựa theo thời gian cậu trải qua trò chơi mà nói, cũng chính là gần như liên tục toàn bộ màn chơi kỳ này.
Xem ra, nguy hiểm đêm trăng đỏ là rất khó tránh đi.
Cái này làm cho cậu nghĩ tới cuộc truy đuổi dưới ánh trăng trong mơ kia, cái loại khẩn trương cùng sợ hãi một đường sinh tử này làm cậu bây giờ nhớ lại đều cảm thấy tim đập gia tốc.
Nhưng ánh trăng trong mơ hình như cũng không phải màu đỏ, tối hôm qua ánh trăng cũng rất bình thường.
Chẳng lẽ hết thảy trong mơ cũng là phát sinh vào ngày đầu tiên mới vừa tiến vào trò chơi?
Giấc mơ kia quá chân thật, Tiêu Lam không khỏi lại một lần nữa hoài nghi đây là mơ hay vẫn là hiện thực.
Bọn học sinh xung quanh lại lần nữa xôn xao lên.
Tiêu Lam ngẩng đầu, thấy được Lạc mang kính gọng vàng, một bàn tay cầm sách, một bàn tay nắm thước dạy học đi vào phòng học.
Không thể không nói, tạo hình này của Lạc thoạt nhìn thật là tràn ngập mị lực văn nhã bại hoại.
Cậu lại nhìn nhìn biểu cảm kích động của nhóm thiếu nam thiếu nữ xung quanh. Q
Sự theo đuổi của các cô cậu tuổi dậy thì với sự vật tốt đẹp luôn rất trực tiếp, chỉ cần người có biểu hiện xông ra ở một phương diện nào đó đều rất dễ dàng đạt được hảo cảm của chúng.
Các thiếu niên đối với phương thức biểu đạt hảo cảm của mình cũng là đơn giản mà lại nhiệt tình, không giống như người trưởng thành, sau lưng cái thích phần lớn còn cất giấu rất nhiều cân nhắc cùng tính toán.
Cũng…… không phải không thể lý giải…… Tiêu Lam lén lút mà nghĩ.
Lạc đã bước lên bục giảng, không nhanh không chậm mà bắt đầu giảng bài: “Hôm nay chúng ta học chính là bài thơ mười bốn câu đến từ Shakespeare……”
“So long as men can breathe or eyes can see,
So long lives this and this gives life to thee.”*
(*bài thơ Sonnet 18 (Anh có nên ví em với ngày mùa hạ) của William Shakespeare. 2 câu này dịch: “Đến khi nào loài người còn hơi thở và mắt còn sáng; Đến khi đó bài thơ này vẫn còn tồn tại, và nó trao ban cho người sự sống.”)
Bọn học sinh trước khi vào học còn mang vẻ mặt nhàm chán tức khắc nhấc tinh thần lên, một đám nghiêm túc mà nhìn chằm chằm thầy, phảng phất như đều trở thành các học bá nghiêm túc nỗ lực, cũng không biết là đang nhìn người hay là đang nghe giảng nữa.
Tiêu Lam cảm giác được phía sau lưng mình bị người chọt một chút.
Cậu quay đầu lại, thấy được một cái đầu to đùng bóng loáng, màu sắc là màu đồng cổ, nhìn qua…… Rất giống một quả trứng kho.
Là Đái Bất Mao, gia hỏa này không biết từ khi nào lặng lẽ cọ tới vị trí sau lưng Tiêu Lam.
“Bạn Tiêu Lam.” Đái Bất Mao ghé vào trên mặt bàn, anh ta cuộn chặt lại thân thể, ý đồ dùng sau lưng Tiêu Lam ngăn trở chính mình.
Tiêu Lam: “……”
Gia hỏa này quả thực là không hề có khái niệm về hình thể của mình, Tiêu Lam ngồi đằng trước mang thân thể thiếu niên đơn bạc nhiều nhất chỉ có thể che khuất nửa người anh ta mà thôi.
Huống chi anh ta còn có được một trán lấp lánh sáng lên không giống người thường.
Đái Bất Mao đè thấp giọng: “Ông chống đỡ cho tôi một chút đi, đừng để thầy phát hiện.”
Tiêu Lam dựa về phía sau, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, thầy là người một nhà.”
Đái Bất Mao nhìn thoáng qua Lạc có khí chất hoàn toàn không giống người: “Người anh em kia cũng là người chơi?”
Tiêu Lam gật gật đầu.
Đái Bất Mao nhẹ nhàng thở ra: “Tôi lại đây chính là muốn hỏi ông, sáng sớm rời giường ông có nhìn thấy chữ trên trần nhà không?”
Minh bạch đối phương là muốn trao đổi tin tức, Tiêu Lam cũng không vô nghĩa: “‘Bà ấy điên rồi’ còn có ‘máu máu máu’.”
Đái Bất Mao: “Tôi cũng vậy đó, còn tưởng rằng người chơi khác nhau sẽ nhìn đến không giống nhau kia kìa, tôi đều hỏi ba người, xem ra ngày đầu tiên đều là giống nhau.”
Như thế quả là một tin tức mới.
Tiêu Lam đang muốn nói gì đó, trên bục giảng lại truyền đến tiếng Lạc: “Bạn học Tiêu Lam.”
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, liền thấy tầm mắt mọi người trong lớp cơ hồ đều đánh trúng trên người mình.
Loại cảm giác đi học lén nói chuyện bị thầy bắt tại trận công khai xử tội này sao đây?
Giọng Lạc vẫn ưu nhã, thậm chí trên mặt còn mang theo thần sắc ôn hòa, nội dung nói ra lại không mỹ diệu được như vậy: “Mời em miêu tả một chút lý tưởng và tình cảm mà nhà thơ muốn biểu đạt trong bài thơ trên.”
Tiêu Lam: “……”
Hắn vừa rồi đang nói cái gì?
Vấn đề này khó khăn có phải quá cao rồi không?
Này liền tương đương với không chỉ có không học gì đi thi còn nhìn không tới đề bài, ai làm cho nổi?
Đối mặt ánh mắt ngơ ngác của Tiêu Lam, Lạc bước chân dài ra, nện bước không nhanh không chậm đi tới.
Hắn dùng thước dạy học trong tay nhẹ nhàng nâng cằm Tiêu Lam lên, nhìn chăm chú vào Tiêu Lam bản thiếu niên từ trên cao xuống: “Là lớp của thầy làm em không thể tập trung lực chú ý được sao?”
Tiêu Lam nhất thời vô pháp nói tiếp, chỉ chớp chớp mắt với hắn.
Lạc gợi lên khóe môi lộ ra nụ cười mỉm: “Sau giờ tan học, đến văn phòng của thầy một chuyến.”
Nói xong hắn xoay người về lại bục giảng, tiếp tục giảng giải nội dung còn lại.
Tiêu Lam thì lại thu hoạch một đống ánh mắt của các bạn học, không biết là đồng tình hay là hâm mộ.
Đái Bất Mao phía sau phát ra tiếng nói nghi hoặc: “Đây là người một nhà á hả?”
Tiêu Lam: “……”
Này thì quá xấu hổ.
——
Sau khi tan học, Tiêu Lam đi theo Lạc đến khu vực thuộc về văn phòng giáo viên.
Một đường đi tới, Lạc cùng các đồng nghiệp của mình khéo léo chào hỏi, một bộ hoàn toàn dung nhập vào đó.
Văn phòng của Lạc là vài giáo viên xài chung, hắn chỉ chiếm cứ một gian trong đó mà thôi, hắn trực tiếp mang theo Tiêu Lam tiến vào gian văn phòng của mình kia.
Sau khi đóng cửa lại.
Lạc hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi tiên sinh. Trong học viện, hành động của tôi luôn bị người khác nhìn chăm chú vào, chỉ có thể dùng phương thức như vậy để tìm ngài giao lưu.”
Tiêu Lam nháy mắt đã hiểu, chỉ nhìn sự nhiệt tình của đám học sinh với Lạc, chắc là hắn đi đến nơi nào thì đại khái đều sẽ xôn xao đi.
Rốt cuộc, bây giờ tạm thời chỉ có hai người bọn họ, có thể trao đổi một chút tin tức.
“Mắt kính của anh là chuyện thế nào?” Đây là Tiêu Lam cho tới nay nghi hoặc, hắn biết rõ tiến vào trò chơi phía trước Lạc là không có thứ này.
Lạc duỗi tay nâng mắt kính lên, lộ ra một nụ cười: “Ở chỗ này tìm được một cái đạo cụ nho nhỏ, có thể hơi tăng cường cảm giác, không có tác dụng đặc biệt gì, nhưng tôi rất thích.”
Hắn triển lãm một chút thuyết minh của đạo cụ với Tiêu Lam.
Đây là đạo cụ tên gọi【 Mắt của Horus* 】 , khác biệt với cấp bậc tên của nó, năng lực thực tế chỉ là hơi tăng cường cảm giác mà thôi, một đạo cụ tính trang trí lớn hơn tính thực dụng.
(*Mắt của Horus, còn được gọi là wedjat hoặc udjat, là một biểu tượng Ai Cập cổ đại tượng trưng cho sự bảo vệ, sức khỏe và quyền lực hoàng gia. Mắt của Horus cũng tương tự như Mắt của Ra, vị thần bầu trời đầy quyền năng, tương đồng ở nhiều khía cạnh. Horus là vị thần cai quản bầu trời mình người đầu chim ưng của Ai Cập)
Nhưng xác thật rất thích thích hợp với Lạc.
Tiêu Lam lại cùng hắn nói về lời đồn trước đó nghe được ở chỗ mấy học sinh, cùng với cảnh trong mơ làm người hoang mang của mình kia.
Không nghĩ tới Lạc lại nói: “Tối qua, tôi cũng mơ thấy ngài.”
“Nhưng nói là mơ cũng không quá chuẩn xác. Hẳn là tối qua tôi lại thu thập được một mảnh nhỏ của mình, trong quá trình hấp thu tôi thấy được một đoạn hồi ức ngắn, là về tiên sinh ngài.
Không khác ngài miêu tả là bao, khi đó tôi đang ngốc trong phòng đọc sách, lại bị kẻ xâm nhập thình lình xảy ra đánh gãy, sau đó liền vừa lúc gặp ngài, đáng tiếc cũng không có nội dung đoạn sau.”
Tiêu Lam vuốt cằm: “Chúng ta đều thấy được nội dung giống nhau, chẳng lẽ đây thật sự không phải mơ, mà là chúng ta trước kia xác thật từng gặp qua?”
Lạc hơi nghiêng nghiêng đầu: “Đây là một mảnh nhỏ đến từ ký ức của tôi, một lần gặp mặt kia hẳn thật sự đã từng phát sinh.”
Hắn nhìn Tiêu Lam mang bộ dáng thiếu niên, trong mắt là ý cười dịu dàng: “Khi đó tiên sinh rất đáng yêu.”
Tiêu Lam sọc đen đầy đầu: “Bị đập đến lăn lộn đầy đất đáng yêu chỗ nào!”
Cậu vẫn là có chút để ý đối với việc chính mình lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Lạc là loại tạo hình thảm thương đó.
Tuy lần gặp mặt sau này, cậu nghèo đến ngoại trừ thiếu nợ ra thì cái gì cũng không có, bộ dáng cũng chẳng tốt hơn tẹo nào.
Cậu không cần mặt mũi hay gì!
Lạc chỉ là mỉm cười, cũng không nói lời nào.
Thiếu niên xuất hiện trong trí nhớ của hắn có thân hình đơn bạc, bụi đất đầy cả người, tựa như động vật cùng đường lưu lạc, nhìn qua rõ ràng yếu ớt như vậy chật vật như vậy, trong ánh mắt trong vắt lại có ý chí cầu sinh bất khuất.
Phảng phất tựa như chốt mở nào đó nơi đáy lòng bị xúc động đến.
Hắn khó có thể tiếp thu bộ dáng đôi mắt kia trở nên không còn sinh động nữa, cho nên ngay lúc đó hắn động thủ.
Nhưng có lẽ bất luận bao nhiêu lần, hắn đều sẽ lựa chọn vươn tay về phía đối phương.