An Trường Khanh gật đầu, không tiếng động trả lời: Nói rồi.
Lúc trước Tiêu Chỉ Qua từng nói, nếu Chu Hạc Lam đỗ cao, sẽ tứ hôn cho gã và An Nhàn Ngọc, để An Nhàn Ngọc vẻ vang mà xuất giá. Lúc sau Chu Hạc Lam đỗ cao, Chu mẫu mời bà mối đến phủ Nhạn Vương làm mai, An Trường Khanh liền nói việc này cho gã.
Chẳng qua không ngờ gã lại nhắc chuyện này trên Quỳnh Lâm Yến, rõ ràng biết được những lời đỗn đãi khó nghe, mượn cơ hội muốn xứng danh cho An Nhàn Ngọc–hôn sự này là gã tự cầu bệ hạ, mà không phải ân nghĩa của Nhạn Vương bức bách gã.
Nhưng lúc này Tiêu Chỉ Qua chỉ có thể nói tiếp: “Ồ? Hạc Lam đã ái mộ nữ tử nào sao? Là tiểu thư nhà ai?”
“Người thần ái mộ, chính là bào muội của Nhạn Vương.”
Chu Hạc Lam lại vái An Trường Khanh, chậm rãi nói: “Lúc trước ở Nhạn Châu, An tiểu thư làm ở Nữ học dạy các nữ tử Nhạn Châu. Thần từng may mắn thấy được phong thái đó, vừa gặp đã thương. Chỉ là lúc ấy thần chỉ là một giới bạch thân, không có gia thế hiển hách, không dám si tâm vọng tưởng. Giờ tham gia ân khoa, được bệ hạ khâm điểm làm Trạng Nguyên, mặt dày cầu Nhạn Vương gả bào muội cho ta, Hạc Lam chỉ cầu cả đời bên một người, tất không tương phụ.”
Nói xong, lại vái thật sâu.
Biểu tình của Tiêu Chỉ Qua càng thêm hòa hoãn, vỗ tay khen một tiếng tốt, nhưng không lập tức đáp ứng, mà quay đầu hỏi An Trường Khanh: “Nhạn Vương đồng ý không?”
An Trường Khanh cười gật đầu: “Chu công tử nhân phẩm quý trọng, là phu quân đáng phó thác.”
Tiêu Chỉ Qua nghe xong, tại chỗ sai người đặt thánh chỉ, tứ hôn cho Chu Hạc Lam cùng An Nhàn Ngọc. Chu Hạc Lam nâng thánh chỉ vô cùng trân quý, ánh mắt hơi rung động, tạ ân lần nữa.
Sau khi tứ hôn, Quỳnh Lâm Yến tiếp tục, nhưng tiêu điểm đề tài, lại thành Chu Hạc Lam xin bệ hạ tứ hôn. Chờ Quỳnh Lâm Yến chấm dứt, giai thoại Trạng Nguyên tứ hôn liền truyền ra ngoài. Những lời đồn lúc trước tự sụp đổ, những người nói lời chua chát trước đây càng như ăn phải quả quýt chua chưa chín, răng toàn vị chua, nhưng không dám nói nhiều một câu. Dù sao cũng là bệ hạ tự mình tứ hôn, ai dám xen vào?
Mà Chu Hạc Lam nâng thánh chỉ tứ hôn về Chu phủ, sau đó không bao lâu liền mời bà mai, tự mình chọn lựa 36 loại cát vật, cưỡi tuấn mã thượng cấp, lấy tư thái trang trọng hơn Trạng Nguyên dạo phố, tự mình đến phủ Nhạn Vương cầu hôn. Sau đó là hỏi tên, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ. Hai nhà định ra ngày tốt thành hôn, hôn sự này xem ra viên mãn, chỉ còn chờ ngày thành hôn.
An Trường Khanh nhìn muội muội đỏ mặt, lại nhớ tới đời trước, thân thể gầy yếu của An Nhàn Ngọc đã phai đi, hôm nay nghĩ lại, như đã cách mấy đời.
Tiêu Chỉ Qua bên cạnh nắm lấy tay y, thấp giọng nói: “Hôn sự của Nhàn Ngọc đã định rồi, ngày sau ngươi không cần nhọc lòng nữa.”
An Trường Khanh cong mắt cười, thần sắc cười nhạo: “Ít đi một chuyện phiền lòng, phía sau còn có một đống triều chính phải nhọc lòng.”
Tiêu Chỉ Qua ho nhẹ một tiếng, làm một hiên ngang lẫm liệt nói: “Không sao, ta nhọc lòng cùng Nhạ Nhạ.”
***
Sau khi hôn sự của An Nhàn Ngọc được định, đã vào tháng 5, ngày xuân đã hết, mùa hè đã lặng yên xuất hiện.
Mà sứ thần Vũ Trạch chậm chạp chưa đến, cuối cùng cũng đến Nghiệp Kinh.
Hồng Lư Tự theo thường lệ mở tiệc khoản đãi, không chỉ có Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh tham dự, còn mời Tiết Vô Y cùng dự tiệc, hai vị sứ thần Tây Khương khác không có cơ hội xuất hiện trước mặt người khác — từ tháng hai, khi Tiêu Chỉ Qua cùng Tiết Vô Y hợp tác, liền sai người khống chế hai sứ thần, không chỉ mượn tay bọn họ truyền chút tin giả về Tây Khương. Hiện giờ sứ đoàn Tây Khương đến Nghiệp Kinh đã hơn ba tháng, thế cục quốc nội Tây Khương rung chuyển, nhưng Tây Khương Vương truyền ý đến, lại bảo bọn họ tiếp tục kéo dài thời gian, mặc dù không thể để Tiết Vô Y chết ở Đại Nghiệp, cũng muốn làm gã không về Tây Khương trong thời gian ngắn.
Tiết Vô Y theo ý của Tây Khương Vương, tương kế tựu kế vẫn luôn ở Đại Nghiệp. Sau khi hai sứ thần kia bị khống chế, gã không ru rú trong nhà nữa, thường xuyên đi khắp nơi, thỉnh thoảng cũng đi tìm An Trường Khanh giải buồn, linh hoạt hơn trước rất nhiều. Nhưng sắc mặt của gã lại càng ngày càng kém.
An Trường Khanh vốn tưởng lần này gã sẽ không tới, không nghĩ gã vẫn đếm. Thấy mặt gã như giấy trắng, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, bảo Uông Dục đổi trà sâm cho gã, không tán đồng nói: “Thân thể ngươi không tốt, thật sự không cần tới.”
Tiết Vô Y lại nhàn nhạt cười nói: “Nghe nói phong thổ nhân tình của Vũ Trạch khác Đại Nghiệp với Tây Khương, ta vô cùng tò mò, chỉ là chưa có cơ hội xem, lần này khó được cơ hội, tất nhiên không thể bỏ qua.”
An Trường Khanh thấy tuy gã gầy yếu, ánh mắt lại thanh minh kiên định, liền biết gã đã có quyết định, không khuyên bảo nữa, chỉ nói gã bảo trọng thân thể.
Tiết Vô Y gật đầu cảm tạ, nâng chén nói chuyện với sứ thần Vũ Trạch ngồi cạnh.
Lần này Vũ Trạch đến Đại Nghiệp, thế trận còn lớn hơn họ nghĩ, trừ bỏ sứ thần, còn có một vị Dục Vương. Chính là huynh đệ cùng bào với Vũ Trạch Vương Hoài Như Dục, Hoài Như Thiện.
Hoài Như Thiện văn nhã đoan chính, rất có phong thái thư sinh nho nhã, nói chuyện cũng rất kết cấu, tiệc rượu qua nửa, đã trò chuyện rất vui với quan viên Hồng Lư Tự.
An Trường Khanh nghe bọn họ nói Vũ Trạch lui tới với tiểu quốc xung quanh, liền nói mấy câu, Hoài Như Thiện thấy y có hứng thú, liền nói kỹ càng tỉ mỉ hơn: “Vũ Trạch dựa biển, rất nhiều bá tánh sinh sống ở ven biển, bởi vậy đều dễ dàng chế tạo thuyền. Bọn ta tạo rất nhiều thuyền lớn, thường mang hàng hóa ra biển làm ăn với tiểu quốc…… Nhạn Vương có từng thấy biển chưa?”
An Trường Khanh lắc đầu, nói: “Chỉ được thấy trong du ký, có lẽ vô cùng bao la hùng vĩ.”
Hoài Như Thiện miêu tả biển lớn gợn sóng vĩ đại cho y, ngữ khí hơi kỳ lạ nói: “Ta cho rằng Vương gia từng thấy biển.”
“Sao Dục Vương lại nói vậy?” An Trường Khanh cười lắc đầu nói: “Ta sinh ra ở Nghiệp Kinh, chưa có cơ hội đến bờ biển.”
Hoài Như Thiện cười, nâng chén kính y: “Tương lai sẽ có cơ hội.”
*
Sau khi yến hội tan, Hồng Lư Tự khanh đưa sứ đoàn Vũ Trạch đến trạm dịch nghỉ ngơi.
Tiêu Chỉ Qua trầm mặt, lạnh lùng nói: “Hoài Như Thiện kia một mực kéo ngươi nói chuyện với hắn.”
An Trường Khanh còn tưởng hắn lại ghen: “Dục Vương nhìn mặt mày thanh chính, thoạt nhìn không phải người háo sắc.”
Ai ngờ Tiêu Chỉ Qua lắc đầu, trầm giọng nói: “Khi hắn và Hồng Lư Tự khanh nói chuyện, dư quang vẫn luôn quan sát ngươi. Chuyến này, e là Vũ Trạch có ý đồ khác.”
Ánh mắt của Hoài Như Thiện vô cùng khó hiểu, nếu không phải Tiêu Chỉ Qua tập võ tác chiến hàng năm, thị lực cực tốt. Hắn dặn dò An Trường Khanh nói: “Trước khi thăm dò được mục đích của bọn họ, sắp tới ngươi ít xuất cung.”
An Trường Khanh thấy thế cũng đồng ý, Vũ Trạch với bọn họ mà nói có quá nhiều bí ẩn, cẩn thận một chút luôn ít xảy ra rắc rối.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa móc mắt ngươi.
Hoài Như Thiện:……