Thiệu Dương công chúa lần này bị ăn nhiều đau khổ, cả người cũng gầy gò đi khá nhiều, Niếp Thanh Lân liền chu đáo quan tâm tới ăn mặc, mọi thứ phải thật tinh tế, chỉ hận không thể một hơi đem Thiệu Dương gầy gò trước mặt nuôi cho béo tròn, mượt mà như trước.
Thời điểm rảnh rỗi, Niếp Thanh Lân cầm bút thật lâu cuối cùng cũng quyết định viết cho Thái phó đại nhân một phong thư. Tuy rằng trong lòng biết Thái phó còn đang trong khoảng thời gian ngọt ngào của tân hôn, kẻ thức thời thì không nên quấy rầy, nhưng mà chuyện tìm được Bát hoàng tỷ, không thể giấu diếm được, sớm muộn thì cũng tới tai Thái phó. Nếu người đời đều đã cho rằng Thiệu Dương công chúa đã không còn, vậy thì cứ để cho một nữ tử, vốn đã chịu không ít đau khổ của hoàng gia, sống như vậy an ổn hết nửa đời còn lại đi, chỉ hi vọng Thái phó giơ cao đánh khẽ, trênbàn cờ của hắn, thiếu đi vị nữ tử này cũng không quan trọng.
Mỗi câu chữ trong thư, nàng đều viết rất cân nhắc, hiện tại Niếp Thanh Lân cảm thấy hơi có chút hối hận, vì trước khi rời kinh đã đem tặng bức thêu kia cho hắn. Khó trách người xưa đã nói: Làm gì cũng đừng làm đến tuyệt tình.
Lúc trước khi quyết định trốn đến Giang Nam, vốn cũng đã mang theo ý định là không bao giờ quay trở lại kinh thành nữa, lại không ngờ đến mình lại có lúc vẫn còn việc phải cầu đến Thái phó, theo tính cách có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi của gã nam nhân đó, thì phải nên dùng câu chữ như thế nào, nịnh nọt ra sao, tự hạ bản thân như thế nào, mới có thể làm hắn vừa ý đây?
Sau khi đem thư gửi đi, đó cũng như đá chìm xuống biển, không lưu lại tiếng vang. Lại một tháng trôi qua, Niếp Thanh Lân cũng không nhận được bất kỳ hồi âm nào, nàng lại dần dần yên lòng. Từ khi họ Vệ nổi lên, thì giá trị của hai vị công chúa họ Niếp cũng dần bị hạ thấp, cho dù muốn làm một con cờ, cũng cần phải xem lại mình có giá trị gì đáng để người ta lợi dụng hay không, hiện tại nàng cùng tỷ tỷ đều không đủ tư cách.
Chỉ chớp mắt đã đến thời điểm thả đèn trong tết nguyên tiêu. Tập tục Giang Nam khác hắn với phương Bắc, vào thời điểm này vừa ngắm đèn vào ban đêm, vừa có tục ngắm “Hoa” vào ban ngày.
“Hoa” này không phải chỉ những đóa hoa mọc lên từ đất, khoe sắc trong vườn. Mà là hoa trong ý của từ hoa khôi. Vào hôm ngắm đèn, thì toàn xe hoa của thanh lâu toàn thành xuất động, đủ loại nữ nhân với đủ mọi phong cách khác nhau, trang điểm lộng lẫy, trang sức độc đáo đứng trên xe hoa diễu qua các phố lớn nhỏ thành Lâm An.
Nhưng làm các nữ tử Giang Nam động tâm lại chính là màn xuất động của các nam thiếu niên tuấn tú.
Thư viện ở khắp mọi nơi đều sẽ đề cử các tài tử xuất sắc nhất ở thư viện của mình đến Phiên Mặc lâu, được mệnh danh là Giang Nam đệ nhất lâu, để trổ tài thi thơ đối đáp, đợi tới khi tuyển ra ba người đứng đầu, lúc đó sẽ được các hoa khôi tặng hoa. Trong khoảng thời gian này, những câu chuyện ái muội giữa các tài tử giai nhân, có thể viết thành câu chuyện, chất đầy các thư viện trải dài trên khắp Đại Ngụy.
Nghe nói các tài tử trong thư viện năm nay, ai ai cũng đều có tài mạo tuyệt vời, người người tác phong nhanh nhẹn quyến rũ.
Loại chuyện thưởng thức “nam sắc” này, Niếp Thanh Lân đương nhiên sao chịu bỏ qua. Nên đã đặt sẵn một vị trí dễ thưởng thức nhất ở Phiên Mặc lâu từ trước, để đến thưởng thức các tài tử múa bút vẩy mực. Nghe nói vị trí cách xa đài thi nhất cũng đã có giá hơn trăm lượng. Nên sau khi Niếp Thanh Lân hỏi qua Đan ma ma về lộ phí Thái phó đưa, liền lập tức không khách khí chút nào, đặt ngay vị trí đầu tiên.
Đến ngày lễ ngắm đèn hôm đó, Niếp Thanh Lân cùng tỷ tỷ đều ăn mặc xinh đẹp, hôm nay nàng cùng tỷ tỷ đã lựa chọn quần lụa nổi danh nhất hiệnnay với hai màu xanh trắng phối hợp, với ý nghĩa là hai vị tiên y thanh xà bạch xà, đến thám hiểm Lôi Phong tháp. Tỷ tỷ nàng ăn vận thành Bạch nương tử, nàng là tiểu Thanh muội muội, muốn quên hết đi những lễ nghĩa rườm rà ràng buộc, giáo điều của phàm tục, biến thành một yêu tinh, chưa rành thế sự, chỉ muốn vui chơi cho thỏa thích. Đợi đến khi chải chuốt chỉnh tề xong xuôi, hai tỷ muội cùng lên xe ngựa chạy thẳng tới hoa lâu.
Các gian trên nhã lâu đều đã kín hết chỗ, chỉ còn nơi này là thông thoáng, tân khách tuy nhiều, nhưng cũng không đến nỗi chật chội. Căn bản do nhã lâu này địa thế tốt, không cần phải xuống lầu cũng có thể ngắm những hàng xe nối đuôi nhau trên đường, lại do giá thuê khá cao, không phải phú hộ tại Giang Nam thì chắc chắn không thuê được, càng bởi vì Phiên Mặc lâu này bình thường cũng chỉ có những tiểu thư danh giá, gia thế giàu sang mới dám ngồi.
Phải biết rằng, người có thể đạt được vị trí quán quân trong các cuộc thi ở Phiên Mặc lâu này thì đều thuộc hạng người xuất sắc nhất về tài lẫn dung mạo, chứ không phải hạng thanh niên phàm tục, chỉ muốn tranh chút tiếng tăm ở nơi này. Giang Nam phần đông là thương nhân, không lo bạc chỉ lo công danh. Nếu gả con gái cho những tài tử, có tương lai rộng mở như thế, dù là tài tử kia có chút nghèo khó một chút, cũng cam lòng. Vì thế hàng năm những người đoạt giải trên Phiên Mặc lâu này đều trở thành giai thoại.
Những tài tử kia trong lòng cũng hiểu rõ, gia cảnh bần hàn muốn ôm mỹ nhân về thì bắt buộc phải triển lộ tài năng ở Phiên Mặc lâu này.
Loại lễ hội mới mẻ, thú vị như thế này lại văn nhã mười phần, thật đậm chất phong tình Giang Nam.
Chỉ là năm nay, đợi dến khi các tài tử mặc bạch y, nhộn nhịp leo lên đài cao dưới sự chỉ dẫn của tiên sinh các thư viện, đều có chút căng thẳng gần như ngừng thở. Bởi vì thiếu niên các nhà vốn là rất bình tĩnh đảo mắt nhìn lướt qua những vị khách đến đây xem thi hội, thì tất cả ánh mắt của bọ họ đều bị cố định bởi hai cô gái trẻ tuổi ở một nhã gian gần nhất.
Nhị vị nữ nhân này không biết là thiên kim nhà nào? Chỉ thấy nữ nhân mặc áo trắng, bình tĩnh văn nhã cúi đầu khép mắt, dáng vẻ thanh tú, nhã nhặn. Hồn còn chưa kịp thu về, thì lại nhìn thấy nữ tử mặc áo xanh bên cạnh.
Khác rất xa với nữ tử mặc áo trắng nhã nhặn kia, vị tiểu thư này quyến rũ xinh đẹp mà không bút mực nào tả xiết, tuổi không lớn lắm nhưng từ trênngười lại toát ra một khí chất cao quý không sánh được. Khi đôi mắt không vẽ mà sâu thăm thẳm như mặt nước hồ thu của nàng đảo qua, thì tất cả các nam thiếu niên tài tuấn ở đây, đều có cảm giác như vừa được một cơn mưa mùa xuân của tháng ba, tưới mát nội tâm, rất lâu, rất lâu sau vẫn không thể hoàn hồn…
Khi nữ tử mặc áo xanh nhìn thấy các tài tử nối đuôi nhau bước lên đài cao, thì cả hai người hơi ngây người ra một chút, sau đó mở chiếc quạt Kim cốt phiến ra che lại chiếc miệng nhỏ xinh, nghiêng người qua thì thầm khe khẽ với nữ tử mặc áo trắng, không biết nói gì đó, mà cả hai đều cười rộ lên.
Bị các giai nhân giễu cợt, các vị tài tử dưới sự thúc giục của các lão tiên sinh bên dưới mới kịp hoàn hồn, hơi đỏ mặt liền ngồi xuống thư án như trước, chuẩn bị nghe đề thi tiếp theo.
Bất quá, bọn hắn không biết, các giai nhân đang cười bọn họ cũng không phải là người mà bọn họ có thể si tâm vọng tưởng.
Trước kia, ở trên triều Niếp Thanh Lân cũng chỉ gặp văn võ bá quan không tuổi cao sức yếu như Ngô Cảnh Lâm, thì cũng là đại thần trung niên mập ú, dù là thanh niên trẻ tuổi, nhưng nếu đem so với vị Giao Long yêu nghiệt nào đó thì lại cực kì tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
không như hôm nay, một đám thiếu niên tươi trẻ sáng lấp lánh, trên mặt vẫn chưa hết lông tơ, tề tụ lại đầy đường, có thể nói là cực kì rầm rộ. Giang nam mĩ nữ nhiều, nhưng mỹ nam cũng không thua kém bao nhiêu, đã là làm cho đôi mắt công chúa đến đây ngắm “hoa” sáng rực cả lên, thầm nghĩ một tiếng: “Giang Nam! Tuyệt thật!”
Nàng dùng quạt khẽ che miệng, cực kì hưng phấn kéo tỷ tỷ thấp giọng nói: “Ai ai cũng đều là cực phẩm xuất chúng, so với các tiểu sinh nổi bật nhất ở kinh thành còn phong độ ngời ngời hơn nhiều!”
Thiệu Dương công chúa tuy bị mất trí nhớ, nhưng nghe Niếp Thanh Lân nói, cũng kiềm không được khẽ đưa mắt liếc về đám “hoa” đang khoe sắc kia, tuy rằng cảm thấy nữ tử mà nhìn về một đám nam tử bình phẩm là hết sức không ổn. Nhưng bởi vì đã quên mất thân phận trước kia của mình, nên tính tình trở nên hoạt bát hơn nhiều.
Lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, há có thể phân biệt nam nữ, dưới sự chỉ dẫn của Niếp Thanh Lân, nàng cũng lớn gan đánh giá một đám thiếu niên anh tuấn nhã nhặn, nhưng đôi má cũng tự nhiên mà hổng lên một mảnh.
Ngay cả Đan ma ma trên mặt cũng mang theo ý cười, nhìn chằm chằm vào đám thiếu niên trên đài. Làm cho Lỗ Dự Đạt đang ngồi sau lưng các nàng ngấm ngầm tức giận không thôi: Đúng là một địa phương làm bại hoại thuần phong mỹ tục! Thân là nam nhi, một là phải tuấn tú giống như Định Quốc Hầu, hai là cường tráng giống như Lỗ Dự Đạt hắn! một đám người gầy còm ốm đói như mấy con gà nuốt dây thun kia, nếu ném lên đống xe hoa vừa giễu phố kia, thì sao có thể phân biệt được đâu trống đâu mái chứ, đẹp chỗ nào vậy?
Đúng lúc này, Bát công chúa đột nhiên cúi thấp người, hướng Niếp Thanh Lân nói: “Muội mau nhìn về hướng kia, thiếu niên tuấn tú đầu mang ngọc quan kia, từ nãy đến giờ hình như cứ nhìn muội mãi!”
Niếp Thanh Lân nhìn theo hướng tay của nàng ấy, quả nhiên trên đài cao có một thiếu niên cao gầy, sống lưng thẳng tắp đang ngồi trước án, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía nàng.
Niếp Thanh Lân bị ánh mắt kia nhìn, làm cho nàng cứng người, cảm thấy hô hấp như ngừng lại. Đợi đến khi bừng tỉnh liền biết vì sao mình như vậy – Khuôn mặt của thiếu niên kia, có chút tương tự người kia…
đã mấy tháng nay trong mộng không còn hắn, nhưng khi bị ánh mắt của thiếu niên kia nhìn sang, nàng mới phát hiện, không phải là không có hắn, chỉ là đau đớn mà hắn mang đến, đã ngấm sâu vào tận xương tủy, không có thuốc nào chữa được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Long Châu tử muốn nhấm nháp tiểu thịt tươi của Giang Nam, Thái phó, ngài có đồng ý không???