– Lâm Minh là ai? Không ngờ đáng cho Võ Quy Vân tuyên chiến? Chẳng lẽ là cái tên gần nhất nhiều lần ra tay đối với Chân Võ Đại Thánh địa kia?
– Không sai, chính là hắn! Ta là từ viễn cổ đế đô tới. Lâm Minh này lúc trước ở Phòng đấu giá đế đô dùng 7000 tỉ mua đi Đại Thiên Thế Giới Đan.
– Cái gì? 7000 tỉ? Là Tử Dương thạch!?
Đột nhiên nghe thấy con số 7000 tỉ, không ít người dự thi ở đây đều choáng. Bọn họ đại đa số chỉ là xuất thân thế lực Thánh địa bình thường, 7000 tỉ là con số trên trời.
– Đương nhiên là Tử Dương thạch. Lâm Minh này quả thật lợi hại, đã giết thật nhiều cao thủ. Nhưng là, hắn không biết khiêm tốn, quá vênh vang. Hơn nữa ức hiếp đệ tử cấp thấp của Chân Võ Đại Thánh địa đến như vậy. Hiện tại… Chân Võ Đại Thánh địa rốt cục muốn ra tay với hắn…
– Chân Võ Đại Thánh địa cường thế quen rồi, uy nghiêm không cho phép khinh nhờn. Không biết Lâm Minh có dám xuất chiến hay không. Đi, chúng ta về thành xem xem.
– Ừ, ta cũng đang có ý này.
Phần đông võ giả trong Phong Ma lĩnh sau khi nghe thấy đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa tuyên chiến, nhao nhao ùa về Chân Võ Thành.
Trong đó còn bao gồm kẻ thù của Lâm Minh – Thánh Võ Phủ tam kiệt cùng với Chung Văn Thư.
– Lâm Minh này, tự tìm đường chết, không ngờ chọc tới trên đầu Chân Võ Đại Thánh địa. Ha ha ha!
Chung Văn Thư vui sướng khi người gặp họa cười to.
– Tuy rằng không thể tự tay giết chếthắn, nhưng là có thể nhìn thấy hắn chết cũng coi như trút được cơn giận.
Thánh Nhạc Bình phụ họa.
Tuy nhiên, lão đại Thánh Thiên Hạo trong Thánh Võ Phủ tam kiệt lại hơi hơi trầm ngâm. Sự mạnh mẽ của Lâm Minh, hắn ghi nhớ sâu sắc, hơn nữa luôn có một loại cảm giác sâu không lường được. Cho dù là Võ Quy Vân, có thể đánh chết Lâm Minh hay không chỉ sợ cũng là một ẩn số chưa biết.
– Chúng ta đi, về thành xem kịch vui!
Thánh Nhạc Bình hưng phấn nói.
***
Chân Võ Thành hùng vĩ, rất nhanh liền tụ tập phần đông người dự thi. Trên không thành thị là nơi cấm chỉ đánh nhau, đa số võ giả đều bay đến khu vực an toàn này, có thể yên tâm quan sát chiến đấu.
Lúc này ở cửa Chân Võ Thành, bảy tám đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa đứng thành một hàng. Bảy tám người này rõ ràng đều là đệ tử hạch tâm của Chân Võ Đại Thánh địa.
Mà ở trước mặt bọn họ có bày một cái long ỷ do kim loại đúc thành, lưng ghế điêu khắc rất nhiều đồ án long phượng tinh xảo đẹp đẽ. Võ Quy Vân mặc chiến y màu trắng, trường bào màu trắng, nghiêm chỉnh ngồi trên long ỷ, một tay nắm chặt chống trên má, tư thế hết sức thoải mái.
– Đại sư huynh, tiểu tử này này sợ là không dám tới. Nếu hắn không đến, chúng ta không phải chờ phí công?
Vài tên đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa nói.
Võ Quy Vân mỉm cười nói:
– Không cần lo lắng, hắn đã đến rồi… Lập tức sẽ xuất hiện.
– Ồ?
Mấy người lập tức nhìn về phía chân trời, chỉ thấy ở hướng đó xuất hiện một bóng người mơ hồ. Đó là một thanh niên áo lam, tốc độ phi hành của hắn cực nhanh, một giây trước còn ở chân trời, đảo mắt đã đến trước mắt.
– Quả nhiên là hắn!
– Thật đúng là dám đến, lá gan cũng thật không nhỏ!
Vù!!!
Lâm Minh vững vàng hạ xuống trên quảng trường thật lớn phía trước Chân Võ Thành, hắn tới lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Những người chưa từng nhìn thấy Lâm Minh đều muốn xem xem, người này rốt cuộc là ba đầu sáu tay ra sao, rồi lại có thể công nhiên đối đầu Chân Võ Đại Thánh địa, còn khiến cho Võ Quy Vân tự mình ra tay.
– Hắn chính là Lâm Minh!
– Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt!
Chợt nhìn, Lâm Minh quả thật không có gì đặc biệt. Chỉ là chân nguyên càng thêm dày đặc, ánh mắt càng thêm sáng ngời. Nhưng chỉ bằng vào hai điểm này rất khó phán đoán thực lực chân chính của hắn.
– Lâm Minh?
Võ Quy Vân như trước ngồi trên long ỷ, đơn giản mà trực tiếp hỏi.
– Võ Quy Vân?
Lâm Minh không trả lời, lại hỏi lại một câu, trong khi nói khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên, mặt có vẻ hưng phấn.
– Thú vị!
Võ Quy Vân đứng lên:
– Xem ra ngươi tự tin tràn đầy tới đây, căn bản là không cho rằng trận đấu này sẽ thua…
– Ngươi không phải cũng giống vậy.
Lâm Minh chậm rãi rút Phượng Huyết Thương từ trong Tử Cực Giới, tay phải cầm cán thương chắn ngang, mũi thương ở trong không khí xẹt qua một đường cong lạnh băng rồi sau đó chỉ thẳng mi tâm Võ Quy Vân, ý khiêu khích không cần nói cũng biết.
– Xem ra, chúng ta đều là người tuyệt đối tự tin đối với thực lực của mình!
Võ Quy Vân cười lạnh, từ trong Tu Di Giới rút ra một thanh Linh khí trường kiếm. Người của Chân Võ Đại Thánh địa phần đông là dùng kiếm.
– Nói nhiều vô ích, chiến đi!
Chữ “chiến” vừa ra, khí thế Lâm Minh tăng vọt. Hắn khoảnh khắc đó giống như một ngọn núi cao không thể với tới, khiến người không thể nhìn lên.