“Lam thị Song ma?” Long lão giả thấy hai người này, lúc đầu liền ngẩn ngơ, sau đó chợt nhớ ra, nhất thời thất thanh la lớn, mà lão ẩu cũng tái mặt.
“Nga, không tưởng được ở Tinh Hải vẫn còn có người nhận biết huynh muội chúng ta. Bọn ta đã ẩn cư ở Ma Nghiệt đảo nhiều năm chưa xuất thế” Nữ tử sóng mắt long lanh liếc nhìn Long lão giả, cười kiều mị, vẻ đẹp khiến người ta rung động.
“Ủa, hai vị không phải đã bị Thiên Tinh Song Thánh diệt sát sao? Sao bây giờ còn xuất hiện ở đây?” Lão ẩu hơi do dự, nhưng không nhịn được mở miệng hỏi.
“Năm xưa, xác thực bọn ta bị hai lão bất tử kia bức ép thiếu điều lên trời không được, xuống đất không xong, nhưng bây giờ huynh muội ta vẫn hảo hảo đứng ở đây, đương nhiên là chúng ta gặp đại nạn… không chết… thủy hữu hậu phúc. Như thế nào, vị đạo hữu này có thành kiến với ta hử?” Phi phát đại hán lạnh lùng quét mắt liếc nhìn lão ẩu cùng lão giả một cái, miệng chỉ hơi hé, nhưng thanh âm lại từ trong bụng truyền ra, mắt trợn miệng nhe, bộ dáng nhất sát tắc nhân.
Lão ẩu thấy thế, trong lòng rùng mình, theo bản năng lui về sau một bước, nhưng lập tức thấy mình có vẻ yếu thế, bèn hừ lạnh một tiếng, tiến lên lại từng nửa bước.
Phi phát đại hán thấy vậy, mặt lạnh tanh, ẩn hiện một tầng khí vụ mờ ảo, trên người tản mát từng trận sát khí.
“Tốt lắm, kẻ thù đã đến. Hai vị đạo hữu, ta đã ẩn tàng hai vị đã lâu, hiện giờ xuất lai cũng vì trận đại chiến hôm nay. Hiện ta vẫn chưa biết được mai phục gian tế của Tinh Cung trong tầng lớp cao tầng của ta là ai? Nên không biết ai sẽ chui đầu vào lưới ai” Thanh âm Vạn Thiên Minh âm trầm, hù lạnh một tiếng.
Đám lão ẩu cả kinh vội vàng quay người nhìn về phía phương hướng pháp trận.Quả nhiên, cách đó không xa, thanh hồng quang hà trong Phong Hỏa chi lực diễn ra một trận đại loạn. Một cự xa hình dáng cổ quái do bốn con Lục Giao kéo từ bên trong phóng ra, dẫn theo vô số tu sĩ đang theo sát phía sau, trong nháy mắt đã đem không trung xung quanh chiếm cứ dày đặc, khoảng chừng mấy ngàn người.
Mà Nghịch Tinh Minh tu sĩ tại phụ cận Phong Hỏa cự trụ, sớm đã súc thế chờ đợi, thấy địch nhân xuất hiện, đều ngự khí bay lên, nhất thời song phương lấy Phong Hỏa cự trụ làm tâm, thành thế giằng co.
Lão ẩu cùng Long lão giả tự nhiên không còn để ý đến Lam thị huynh muội nữa, lập tức dồn tâm lực đến đám Tinh Cung tu sĩ, hơn nữa dò xét các nhân vật ở trong Cự Xa.
Mà lão giả rõ ràng phát hiện ra người nào đó, trong lòng lạnh run, liếm đôi môi đang khô khốc. Hắn hiển nhiên đã phát hiện ra Hàn Lập ở trong Cự Xa.
Mà giờ phút này, Hàn Lập căn bản cũng không thèm liếc lão giả, ánh mắt chớp động, thần niệm lập tức rơi trên người vị Vạn đại môn chủ, hai mắt nhíu lại đánh giá cao thấp.
“Lam thị Song ma!”
Tử bào đại hán thấy đôi nam nữ tu sĩ, giống như Long lão giả lúc trước, thất thanh la lên.
Hàn Lập một chút phản ứng cũng không có, nhưng Lăng Ngọc Linh cùng Triệu lão giả nghe vậy liền tim đập thình thịch.
“Mã trưởng lão, ngươi không nhận lầm chứ? Năm đó Lam thi Song Ma đã sớm bị gia phụ mẫu liên thủ diệt trừ rồi mà?” Lăng Ngọc Linh kinh hãi hỏi.
“Làm sao Mã mỗ có thể nhận lầm. Năm xưa chính ta đã theo hai vị lão cung chủ đuổi giết nhị ma này trong một thời gian thật dài, sau hai vị lão cung chủ mới cùng song song tiến giai hậu kỳ cảnh giới. Thật kỳ quái, cho dù nhị ma năm đó chưa chết thì cũng đã sớm qua thọ nguyên chi kỳ, sao còn có thể tồn tại đến nay? Bất quá tu vi cảnh giới của bọn chúng so với năm xưa không sai biệt lắm, vẫn là Nguyên anh trung kỳ” Tử bào đại hán hoảng sợ, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
“Cũng không có gì ngạc nhiên, theo ta được biết, trên thế gian có nhiều loại linh dược có thể kéo dài thọ nguyên thêm hai ba trăm năm. Có thể bọn chúng đã gặp cơ duyên phục dụng qua một trong các loại linh dược này” Hàn Lập tuy không thèm để ý Lam thị Song Ma, nhưng nghe Tử Bào đại hán nói bèn thuận miệng giải thích.
“Chỉ còn có khả năng này! Chẳng qua, lưỡng ma còn thành danh trước hai vị lão cung chủ, ma danh năm xưa cực thịnh, khiến người thấy biến sắc, người nghe hãi sợ. Tên nam giới trời sinh hiếu sát, đã từng một đêm đồ sát hai tòa tiểu đảo, giết sạch gần ngàn danh tu sĩ cùng hơn mười vạn phàm nhân, huyết tinh thảm lệ. Mà nữ giớ có ma công lừng lẫy tiếng tăm, Âm Nữ Sát Dương Quyết, chuyên môn bắt sống các nam tu trẻ tuổi của các tông môn, hấp thụ nguyên dương để luyện công, sau đó hành hạ đến chết…”
“… Cả hai đều đã ở cảnh giới Nguyên anh trung kỳ. Hơn nữa hai người như hình với bóng, khi liên thủ đối mặt với đại tu sĩ cũng có thể tự bảo vệ. Năm xưa, hai vị Lão cung chủ cũng đã phải mạo hiểm ra tay, nếu không hai kẻ này vẫn còn tiêu dao tự tại đến ngày nay” Triệu lão giả sắc mặt âm trầm, giải thích đại khái cho Hàn Lập.
“Thì ra là thế! Như vậy xem ra đối phương cũng đã sớm có chuẩn bị. Cho dù ta cuốn lấy Vạn Thiên Minh, các ngươi cũng không có phần nắm chắc tất thắng” Hàn Lập sờ sờ cằm, thần sắc bất động, nói.
“Đích xác như thế! Ta đã nghĩ tới biện pháp kêu thêm vài vị trưởng lão lại đây, tính dùng lực lượng số đông áp đảo, nhưng lại xuất hiện Song Ma. Nếu hai tên này đáng sợ như trong truyền thuyết, e rằng cố lắm chúng ta mới duy trì được tình thế bất bại” Lăng Ngọc Linh sắc mặt bất hảo, nói.
Hàn Lập cười nhẹ, nhưng chưa chờ hắn nói, từ phía cự trụ đối diện, một người đột nhiên chậm rãi bay xuống. Ánh mắt Hàn Lập lóe lên. Hắn ngậm miệng lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
Bởi vì người này chính là Vạn Thiên Minh.
“Hàn đạo hữu, năm xưa từ biệt ở Hư Thiên Điện, không tưởng tu vi tinh tiến đến vậy, cũng đã là một Đại tu sĩ. Mà ta đoán không sai, hẳn các hạ không phải là người của Tinh Hải. Như vậy đạo hữu xen vào tranh đấu của bản Minh và Tinh Cung làm gì?”
“Như vậy đi, vô luận Lăng nha đầu ưu đãi cái gì, ta có thể ưu đãi gấp bội. Hơn nữa cũng không cần Hàn đạo hữu làm cái gì, chỉ đổi lấy một lần không tham gia tại trận đại chiến này mà thôi” Vạn Thiên Minh bay đến vị trí giữa song phương giằng co, hướng Hàn Lập mỉm cười, nói ra điều kiện dụ hoặc.
Hàn Lập nghe vậy không khỏi sửng sốt, mà đám Lăng Ngọc Linh nghe vậy, sắc mặt đại biến