– Nhị ca, có gì từ từ nói, đều là bằng hữu, không cần thiết phải trở mặt.
Ngô Đa biết nếu hai bên nói chuyện thì sẽ rất cứng rắn, sau đó đâm lao phải theo lao. Nên Ngô Đa kịp lúc đưa cho Hoàng Kình Thiên bậc thang leo xuống.
Hoàng Kình Thiên cố nén lửa giận, thật tình là vì tám vị này trước kia rất nổi tiếng, ai nấy đều từng ngay mặt đánh nhau với lục thánh mà còn sống tiếp được, không dễ chọc. Nếu đánh nhau thì trong lòng Hoàng Kình Thiên không dám chắc, không thì đối phương dám phá hủy Sa bảo của gã chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Hoàng Kình Thiên hít sâu, nói:
– Kim Quang, đúng là lệnh bài của bốn vị đại nhân ở chỗ chúng ta nhưng không phải như các ngươi nghĩ.
Hoàng Kình Thiên chỉ vào Miêu Nghị:
– Chẳng qua hơi trừng phạt tiểu tử này vô tình cướp lại đây, trước đó không biết trong trữ vật giới chỉ của hắn có lệnh bài của bốn vị đại nhân.
Tám sứ giả nhìn hướng Miêu Nghị, chờ xem hắn đối chất. Bọn họ phải tìm hiểu rõ sự việc, không thể ra tay lung tung được.
Miêu Nghị cười nói:
– Hoàng bảo chủ thật biết nói chuyện, thì ra là vô tình cướp đồ của ta, lần đầu tiên ta nghe có chuyện cướp mà còn vô tình cướp được, Lưu Vân Sa Hải đúng là nơi tốt thật. Được rồi, nếu đã vô tình cướp được thì bây giờ người Tinh Túc Hải ở đây, hy vọng Hoàng bảo chủ nể mặt tám vị Tả Hữu sứ tra đồ lại cho ta. Hy vọng không giống lúc trước Miêu mỗ đòi đồ về lại vô tình cướp đồ của ta, sau đó vô tình làm mất đồ của ta.
Miêu Nghị nghiêng đầu nói với Cừu Lập:
– Cừu tổng quản, nếu ta nhớ không lầm thì đã nhắc nhở nhiều lần về thứ trong trữ vật giới chỉ, Cừu tổng quản nói với ta trữ vật giới chỉ đã mất, gì mà Lưu Vân Sa Hải to lớn, mất rồi là không thấy, còn bảo chúng ta không thể tìm về được. Ta không nói sai đúng không?
Miêu Nghị quay đầu xòe tay với Hoàng Kình Thiên:
– Hoàng bảo chủ, con người của ta nói năng vụng về, không biết cách kể chuyện như các người. Trước đó là vô tình cướp đồ, vô tình đánh ta ra thế này, rồi đồ vô tình bị rơi mất. Toàn tự mình nói, đều là các ngươi có lý. Bây giờ không biết có thể vô tình kiếm được trả lại cho ta không?
Miêu Nghị truyền âm cho tám người Kim Quang:
– Lệnh bài là chuyện nhỏ, tài liệu luyện chế Tiên Nguyên đan mới quan trọng. Các người đừng làm bậy, chờ ta lấy đồ về rồi tính.
Tám người ánh mắt âm trầm nhìn Hoàng Kình Thiên, những lời Miêu Nghị nói nghe như Song Hùng cố ý muốn cướp lệnh bài. Bọn họ chờ đối phương cho lời giải thích.
Hoàng Kình Thiên không hiền gì, đáp trả:
– Nói bậy bạ!
Miêu Nghị thầm mừng, chỉ sợ ngươi giải thích rõ ràng, không chịu thừa nhận càng tốt.
Miêu Nghị gật gù nói:
– Hoàng bảo chủ giỏi lắm, trực tiếp chối. An chưởng quầy của thương hội Tiên quốc, Lão Bản Nương của Phong Vân khách điếm đều tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra, hai vị có chịu làm chứng không?
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn hai người.
An Chính Phong im lặng, gã không muốn bị lôi vào chuyện này nên không lên tiếng.
Lão Bản Nương lạnh nhạt nói:
– Ta không biết gì hết.
Dù Lão Bản Nương muốn giúp Miêu Nghị nhưng sẽ không công khai đứng về phe hắn.
Miêu Nghị lạnh lùng cười:
– Các ngươi giỏi lắm, coi như ta không nói gì hết.
Miêu Nghị xòe tay nói:
– Chỉ một câu, các ngươi có trả đồ không?
Ngô Đa nghiêng đầu nói:
– Cừu Lập, trả đồ cho hắn.
Cừu Lập búng tay bắn ra một trữ vật giới chỉ, Miêu Nghị chộp lấy, nhanh chóng thi pháp xem xét. Mười lăm con Đường Lang vẫn còn, mấy thứ khác bị lục tung. Miêu Nghị thi pháp điều tra mấy con tinh linh, pháp ấn bên trong vẫn còn, hắn thầm thở phào.
Miêu Nghị tiếp tục kiểm kê cái khác. Cửu Nhĩ Hàng Ma Xử còn đó, mấy món pháp bảo khác vẫn còn, bốn tấm lệnh bài còn. Mấy món linh tinh khác thì Miêu Nghị cũng không nhớ là bao nhiêu nhưng ước chừng có bị thất thoát cũng không nhiều.
Miêu Nghị triệu ra bốn tấm lệnh bài bắn hướng Kim Quang, Lệ Phong, Lăng Thiên, Bôn Lôi.
Bốn người nhận vào tay xem xét. Miêu Nghị nói đúng, quả nhiên Song Hùng cướp lệnh bài. Sau khi nghe Miêu Nghị nói thì bọn họ tuyệt đối không tin thứ này bị vô tình cướp về, bọn họ cất đi lệnh bài Kí Chủ tứ phương, lạnh lùng nhìn Song Hùng.
Kim Quang truyền âm hỏi Miêu Nghị:
– Lấy về tài liệu luyện chế Tiên Nguyên đan chưa?