Bao gồm cả đứa bé ở trên núi chăn dê mà thoát được một kiếp kia, giờ phút này cũng đang trong trạng thái bị giam giữ.
“Giáo hoàng bệ hạ, ngài thấy tôi làm có vấn đề gì không?”
Quân vương hỏi.
Vẻ mặt của hắn ta có chút căng thẳng.
Là một quân chủ, hắn ta đích thị là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, tinh anh giỏi giang. Vì vậy, hắn ta chỉ cần nghĩ một chút là đã có thể dễ dàng đoán được một vài chuyện.
Đây là lần đầu tiên trong mấy thập niên qua Thần linh hỏi tới chuyện thế gian.
Hơn nữa trước đó khi thành lập tổ chức thu thập tình báo, đã từng nói câu nói đó.
Nghe đâu, vì muốn thăm dò đầu mối sự huỷ diệt của thế giới, Thần linh mới hạ lệnh thành lập tổ chức tình báo ở các nơi trên thế giới.
Chẳng lẽ ngọn nguồn của hủy diệt ở đây?
Vừa nghĩ tới chuyện này, quân chủ Đế quốc phía nam cảm thấy vô cùng bất an.
Giáo hoàng dành một ánh mắt an ủi cho quân chủ Đế quốc phía Nam, nói “Ngươi làm rất tốt, ta nghĩ dù là đích thân ta đứng ra chủ tri, có lẽ cũng không thể làm tốt như ngươi.”
Quân chủ phía Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta đang định nói gì, lại bị Giáo hoàng giơ tay lên ngăn cản.
Giáo hoàng dường như đang lắng nghe gì đó.
Một hồi lâu sau, Giáo hoàng mới lộ ra vẻ khó hiểu.
“Quân vương, hãy giao những người may mắn sống sót kia cho người của bọn ta trông chừng” Giáo hoàng nói.
“Không thành vấn đề.” Quân chủ phía Nam thoải mái nói.
Giáo hoàng chỉ vào hai vị Hồng y Giáo chủ ở phía sau, ra lệnh bọn họ mang thủ hạ đi đón những người này.
“Tất cả các ngươi đều phải nhớ kỹ, nhất định phải cảnh giác ma quỷ ẩn náu trong những người này, phải tước đoạt vũ khí bọn họ, phải xây dựng kết giới Đuổi Ma ở xung quanh bọn họ, không cho phép bất kì ai đến quá gần bọn họ, không cho phép cho bọn họ ăn uống, không cho phép bọn họ trò chuyện với nhau.”
“Vâng, thánh bệ hạ!”
Hai Hồng y Giáo chủ hành lễ nói.
Bọn họ mang theo hai đội kỵ sĩ chạy đi rất nhanh.
Giáo hoàng lại nhìn về phía những người còn lại, ra lệnh: “Tất cả mọi người, tiến vào trấn nhỏ bắt đầu tìm kiếm thông tin khả nghi.chú ý thu thập hài cốt, tiến hành kiểm tra dựa theo danh sách của trấn nhỏ, đừng bỏ sót bất kỳ một người nào.”
“Vâng!”
Những Đại Hồng y Giáo chủ và Kỵ sĩ Thần Thánh còn lại đáp lời.
Tìm kiếm kéo dài suốt hai ngày.
Người của Giáo hội liên tục đến.
Đáp ứng yêu cầu của Giáo hội, thế lực khắp nơi phái tất cả những người có năng lực tìm kiếm đến đây.
Trước lực lượng của cả Giáo hội Thần Thánh, cùng với Đế quốc phía Nam, dưới sự chung sức hợp tác của các phe thế lực, toàn bộ trấn nhỏ đều được tìm kiếm hết một lượt.
Vì kiểm tra tất cả mọi người lẫn hài cốt, những Kỵ sĩ Thần Thánh và thợ săn đều cẩn thận kiểm tra thậm chí mỗi một khúc xương.
Để xác định nguyên nhân tử vong của mỗi một loại động vật trong trấn nhỏ, thậm chí các cha xứ đã dùng đến Thần thuật.
Tất cả những chuyện khả nghi đều không thể thoát được.
Khi Cố Thanh Sơn đến bên ngoài trấn nhỏ, một thông tin hoàn chỉnh lại chính xác đã được trình lên trước mặt hắn.
Đây chính là lực lượng và thành quả mà mấy năm nay hắn gầy dựng được.
Hắn ngồi ở trên ghế, nghiêm túc kiểm tra thông tin.
“Tất cả gia cầm đều chết bởi hiến tế tà ác, ngoại trừ một con gà.”
“Con gà này được phát hiện ở một nơi hẻo lánh, lúc phát hiện đã bị ăn chỉ còn lại xương, hơn nữa trên xương có dấu vết ngặm nhấm của con người”
“Thông qua điều tra, lúc tất cả mọi người ở trấn nhỏ đều chết sạch, con gà này mới vừa được nướng xong.”
“Còn về dân số, khi kiểm tra đối chiếu số lượng dân số của trấn nhỏ với số thi thể đã xảy ra vấn đề.”
“Có mấy người vô cớ mất tích.”
“Trong những người ở khu khác quen biết bọn họ, đều không có ai từng gặp những người bị mất tích này.”
“Duy chỉ có một điều có thể chắc chắn là, khi mọi chuyện xảy đến, có lẽ mấy người này đều đang ở trong trấn nhỏ.”
“Tất cả các thế lực trên thế giới đều đã được điều động, đang dùng hết sức tìm tung tích mấy người này.”
Cố Thanh Sơn đọc xong, nghĩ một hồi.
Bên trong căn phòng, Giáo hoàng, quân chủ Đế quốc phía Nam, các Hồng y Giáo chủ đều hít thở nhẹ, rất sợ quấy rầy đến Thần linh đang suy tính.
“Vậy mấy người bán rong và đứa bé kia đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Dựa theo căn dặn của ngài, tạm thời bị giam giữ ở doanh trại, bọn tôi phái quân đội hùng hậu trông coi, một khi có động tĩnh khác thường, ngay lập tức dùng hết sức ra tay huỷ diệt.” Giáo hoàng nói.
“Bọn họ có ăn gì chưa?” Cố Thanh Sơn tiếp tục hỏi.
“Không có.” Giáo hoàng nói.
Cố Thanh Sơn liền căn dặn nói: “Mang mấy người còn sống đó lên đây, ta muốn gặp bọn họ một lát.”
“Vâng”
Rất nhanh.
Mấy người kia đã được mang tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Hắn nhìn lướt qua.
Mấy tên bán rong ở nông thôn kia không hề biết thân phận của hắn, thấy hắn được tất cả mọi người vây quanh ở chính giữa, trong lòng biết nhất định là nhân vật lớn.