Ầm!
Bàn tay khổng lồ ghìm xuống, thế đi của trường thương bị ngăn cản, về sau thì uốn lượn, thật giống như chịu đựng không được cự lực, muốn gãy lìa.
Thiệu Tư Tư hừ một tiếng, trên người cũng có ánh chớp vô tận phun trào, lực lượng đột nhiên tăng vụt.
– Thực lực, thiên phú của sư muội đều rất bất phàm, chỉ tiếc, cùng vi huynh còn tồn tại chênh lệch cực lớn, không tu ra năm toà Sơn Hà, chung quy chỉ là phàm thai.
Ngô Triết đưa tay hư đẩy, uy thế của bàn tay lớn kia nhất thời tăng lên, hung hăng đẩy về phía Thiệu Tư Tư.
Lực lượng kinh khủng kéo tới, Thiệu Tư Tư vội vàng rung tay phải lên, trường thương tự mình tan rã, nhưng không có đoạn, mà hóa thành một cái thuẫn bài, bảo hộ ở trước người nàng, cản lại đòn đánh này của Ngô Triết.
Hóa ra, trường thương của nàng không phải là một Thần Thiết chế tạo thành, mà là vô số dây xích nhỏ khóa lại với nhau, có thể biến hóa tùy ý.
Xoạt, Thiệu Tư Tư run tay phải lên, tấm khiên lại hóa thành trường thương, đánh tới Ngô Triết.
– Ha ha ha!
Ngô Triết cười to, không chút nào để ý, bàn tay lớn tiếp tục ghìm xuống, chỉ mấy chiêu mà thôi, liền áp chế Thiệu Tư Tư đến mở miệng nói chịu thua.
Bọn người Đỗ An, La Cảnh Nhân, Hạ Vô Khuyết… lục tục hạ tràng khiêu chiến, nhưng đều bị Ngô Triết đánh bại dễ dàng, hiển lộ hết Vương giả chi uy.
– Không hổ là Ngô sư huynh, quá mạnh mẽ!
– Hóa ra, Sơn Hà Cảnh thật có thể tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, ta vẫn cho rằng đây chỉ là lời đồn.
– Chẳng trách Ngô sư huynh là Vương giả, tu ra tòa Sơn Hà thứ năm quả thực có thể sánh bằng Nhật Nguyệt Cảnh, đối với Sơn Hà Cảnh khác là nghiền ép tuyệt đối.
– Không biết có người có thể đỡ lấy mười chiêu của Ngô sư huynh hay không.
– Đùa giỡn, ngươi thấy Sơn Hà Cảnh có thể đỡ lấy mười chiêu của Nhật Nguyệt Cảnh sao, khẳng định là không thể!
Tất cả mọi người than thở, đối với Ngô Triết không hề che giấu kính nể chút nào, xác thực, tu ra tòa Sơn Hà thứ năm quá không đơn giản.
Tô Kinh trầm ngâm một hồi nói:
– Nếu như nói chỉ tiếp mười chiêu, ta cảm thấy có một người hoàn toàn có thể làm được!
Ánh mắt của Thiệu Tư Tư lập tức sáng lên nói:
– Không sai!
Đỗ An cũng gật đầu nói:
– Nếu người kia có thể đến, này thật sự có khả năng để Ngô sư huynh ra trăm chiêu trở lên.
Tất cả mọi người kinh ngạc, bọn họ nói tới ai nha, lại có thể được mấy đệ tử hạt giống nhất trí tôn sùng.
– Há, người này là ai?
Ngô Triết cười hỏi, nhưng nơi sâu xa trong ánh mắt lại mang theo một tia xem thường, thực sự là buồn cười, không tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, ai có thể đấu mười hiệp với hắn?
– Lăng Hàn!
Đám người Thiệu Tư Tư, Đỗ An, Tô Kinh trăm miệng một lời nói.
– Có thể trăm chiêu cũng không thể giải quyết, phải kéo dài tới ngàn chiêu trở lên.
Ngay cả Hạ Vô Khuyết cũng mở miệng, cái này có chút ngoài dự đoán của mọi người, hắn lại xem trọng Lăng Hàn như vậy.
Ngô Triết không khỏi tức giận, ngay cả ngàn chiêu cũng không thể giải quyết? Đùa gì thế!
Vũ Hoàng cùng Đinh Bình nhìn nhau, một cái lộ ra nụ cười nhàn nhạt, một cái thì cực kỳ tự hào.
– Há, Lăng Hàn này là thần thánh phương nào, nếu được mấy vị sư đệ sư muội nói thần kỳ như thế, sao không thấy hắn đến tông môn?
Ngô Triết hỏi.
Thiệu Tư Tư lắc đầu nói:
– Trước đó tinh không mộ lớn mở ra, hắn từng cùng bọn ta tiến vào, còn nói đoàn tụ ở Lẫm Thiên Tông, không nghĩ tới mất tung ảnh, thực sự là kỳ quái.
– Ha ha ha ha!
Có vài tên đệ tử hạt giống cười to, nói hơn nửa ngày, ngay cả tư cách vào tông cũng không có, này cũng xứng gọi thiên tài?
========================================