Sở Linh Ngọc bẻ miếng ngọc bội, đọc ký ức linh hồn bên trong, sau đó cũng cảm thán giống Diệp Thành: “Không xem thì không biết, vừa xem thì hết hồn! Thị Huyết Điện với ra xa thật, Nam Sở cũng loạn lắm rồi!”
“Giết bao nhiêu trưởng lão của Hằng Nhạc Tông ta như vậy, bây giờ ta chỉ muốn một chưởng chém chết ngươi”, nhìn Trình Dục đang hôn mê, Diệp Thành hừ lạnh.
Ký ức của Trình Dục rất phong phú, điều khiến Diệp Thành không thể chịu đựng được là sự truy sát của lão ta với mấy người phía Dương Đỉnh Thiên quá tàn nhẫn, nữ trưởng lão bị dày xéo đến chết, nam trưởng lão thì bị chặt đầu.
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến ngươi chết không toàn thây”, Diệp Thành dời mắt, lấy túi đựng đồ của Trình Dục rồi dốc hết đồ bên trong ra, nào là binh khí, linh thạch, linh dược hay linh thảo, cái gì cũng có.
Chậc chậc chậc!
Nhìn thấy đống đồ chất thành núi, đến Sở Linh Ngọc cũng phải cảm thán: “Giàu thật đấy!”
“Vẫn quy tắc cũ, tiền bối thích thứ gì cứ lấy thoải mái”, Diệp Thành đã bắt đầu ngồi xổm xuống đất chọn từng món, rất hy vọng thiên lôi và tiên hoả có thể cho chút gợi ý, có điều chúng rất thành thật.
Tiêu Phong bước vào thấy Trình Dục đã hôn mê thì thở phào nhẹ nhõm, gài bẫy một cảnh giới Chuẩn Thiên, lại xử lý được một cảnh giới Chuẩn Thiên khác trong thời gian ngắn, có lẽ cũng chỉ Sở Linh Ngọc và Diệp Thành mới dám làm.
“Tiêu sư bá cứ chọn thoải mái đi”, Diệp Thành vừa quan sát linh châu vừa nói.
“Vậy ta không khách sáo nữa nhé”, Tiêu Phong cười sang sảng, bắt đầu tìm kiếm bảo bối.
“Đúng như chúng ta đoán, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông chuẩn bị bắt tay đối phó Thanh Vân Tông”, Diệp Thành vừa đưa ký ức linh hồn của Trình Dục cho Tiêu Phong vừa nói: “Hơn nữa còn là một trận lớn”.
“Trận lớn? Lớn thế nào?”, Tiêu Phong và Sở Linh Ngọc đang chọn bảo bối cũng đều ngẩng đầu nhìn Diệp Thành.
“Hai tông muốn một lần chiếm cả chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, mọi người nói có lớn không?”