Chỉ chốc lát sau, một đám nhân viên thần chức đi vào trong giáo đường.
Mọi người thấy bọn họ thì lập tức quỳ xuống.
Tiếng cầu nguyện vang lên trong khắp giáo đường.
Cũng không thể trách bọn họ phản ứng như thế, thật sự là những người vừa đến khiến người ta không thể không khiếp sợ.
Những người này đại biểu cho lực lượng tối cao của giáo hội, cũng đại biểu cho thần linh tồn tại trên thế gian.
Mười hai Kỵ sĩ Thần thánh.
Năm vị Hồng y Đại giáo chủ.
Cơ Xu giáo chủ – trụ cột của giáo hội.
Cùng với người mặc trường bào màu trắng thần chức kia, chính là…
Giáo hoàng bệ hạ của Giáo hội Thần Thánh!
Ông ấy cũng đích thân đến!
“Thưa Thánh phụ bệ hạ, là đứa bé kia.” Giáo chủ rời đi khi nãy lên tiếng.
Các đại nhân vật nhìn theo hướng chỉ tay của ông ta.
Chỉ thấy một lão giả dáng vóc tiều tụy đang quỳ rạp trên đất, hướng về một đứa bé khoảng bốn tuổi lầm rầm cầu nguyện.
Mà vẻ mặt của đứa trẻ kia lại bình tĩnh thong dong, hắn rũ hai mắt, tựa hồ như đang lắng nghe lời ông lão cầu khẩn.
Cảnh tượng này dù ít dù nhiều cũng khiến người ta phải động dung.
Một giáo sĩ phụ trách giám sát nơi này đi nhanh tới chỗ Giáo chủ quận Yorkshire, bẩm báo mọi chuyện xảy ra sau khi ông ta rời đi.
“Hắn thi triển thuật Thánh An?”
“Đúng vậy, quả thực như vậy, tất cả mọi người đều thấy được.”
Giáo chủ Yorkshire quay đầu nhìn những đại nhân vật kia, lộ ra vẻ thăm dò.
Giáo hoàng gật đầu, ý bảo mình biết rồi.
Ông ta phất tay ra hiệu cho những người sau lưng mình.
Cơ Xu giáo chủ liền lấy ra một viên cầu màu vàng, đặt trong tay Giáo hoàng.
Đây là Quả cầu Nói Dối đẳng cấp cao nhất trong giáo hội, cho tới bây giờ chưa xảy ra vấn đề gì.
“Chân ngôn chúc phúc.” Giáo hoàng ra lệnh.
“Rõ.”
Năm vị Hồng y Đại giáo chủ đi lên trước, cùng hướng quả cầu màu vàng thi triển Chân Ngôn Chúc Phúc.
Giáo hoàng suy nghĩ một chút, sau đó ra lệnh: “Thiếu, còn cần lời thề Trừng Phạt Nói Dối.”
Năm vị Hồng y Đại giáo chủ nghe vậy liền lui qua một bên.
Mười hai Kỵ sĩ Thần thánh đi lên trước, rút ra trường kiếm kỵ sĩ của bản thân mình, lấy mũi kiếm chỉ vào quả cầu màu vàng, bắt đầu thi triển Lời Thề Trừng Phạt Nói Dối.
Bọn họ hoàn thành lời thề của mình xong thì thu hồi trường kiếm, lui về lại chỗ cũ.
Giáo hoàng nhìn quả cầu màu vàng trong tay, mở miệng đọc ra một đoạn chú văn thật dài.
Cùng với những lời tụng niệm của ông ta, trên da mặt ông ta dường như có thêm vài nếp nhăn, cả người trở nên già nua hơn.
Cơ Xu giáo chủ hoảng hốt, vội vàng khuyên nhủ: “Thánh phụ bệ hạ, ngài không cần vận dụng lực lượng của chính mình…”
Giáo hoàng không để ý tới hắn ta, hoàn tất toàn bộ chú văn.
Trên quả cầu màu vàng dần dần tản mát ra một luồng ánh sáng màu trắng sữa đầy thần thánh.
Giáo hoàng lúc này mới thoả mãn, thở dài nói:
“Các vị giáo chủ, trước mắt tuyệt không cho phép chúng ta làm ra bất kỳ phán đoán sai lầm nào. Sao ta có thể không góp sức cơ chứ.”
Mười hai Kỵ sĩ Thần thánh, năm vị Hồng y Đại giáo chủ, lại công thêm sức mạnh của Giáo hoàng.
Trong thế giới này, chưa có ai chống lại được thuật pháp phát hiện nói dối mà bọn họ cùng nhau thi triển.
Như vậy mới có thể bảo đảm tính chân thực của kết quả.
“Nhưng mà thân thể của ngài…” Một Kỵ sĩ Thần thánh bi thương nói.
“Đừng nói nữa. Nếu như tất cả là thật, hóa thân thần linh đang ở ngay trước mắt chúng ta.” Giáo hoàng nói.
Mọi người lặng im.
Trong ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, Giáo hoàng nâng quả cầu màu vàng đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Cậu bé, ngươi là hóa thân của thần linh sao?”
Giáo hoàng hỏi thẳng, không chút dây dưa dài dòng.
“Nói chính xác hơn thì ta không phải hóa thân. Ta là Chính thần trong hàng tỷ thế giới.” Cố Thanh Sơn trấn định nói.
Mọi người nhìn quả cầu màu vàng trong tay Giáo hoàng.
Trên quả cầu màu vàng lất phất bạch quang, nhu hòa mà yên tĩnh.
Tất cả bình thường.
Giáo hoàng hít vào một hơi lạnh.
Cách đó không xa, sau lưng của ông ta, các Giáo chủ và Kỵ sĩ quỳ đầy đất.
Không ai còn tiếc hận việc Giáo hoàng lấy tuổi thọ của mình ra để thi triển thuật pháp nữa.
“Ngươi… Ngài vì sao lại đột nhiên để lộ thân phận của mình ra sau khi đã giáng xuống thế gian này được bốn năm?” Giáo hoàng hỏi.
Vấn đề này hỏi rất hay, khiến Cố Thanh Sơn cũng âm thầm tán thưởng một tiếng.
“Bởi vì ta cần một ít thời gian khôi phục sức mạnh.” Cố Thanh Sơn nói.
Đoàn người có chút rối loạn.
Vẻ mặt Giáo hoàng không thay đổi, cũng không hỏi thêm nữa.
Ông ta từ từ quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Sơn, nhắm hai mắt lại nói: “Ta thỉnh cầu Thần linh ban Thánh ân.”
Cố Thanh Sơn cười thầm trong lòng.
Lão hồ ly này, thật đúng là thú vị.
Dựa theo giáo lý ở thế giới này, Thánh ân cũng phân đẳng cấp.
Nhân viên thần chức bình thường có thể ban tặng thuật rửa tội tâm linh cơ bản cho người phàm.