“Buông điện hạ ra ngay!”
Đám cao thủ của Hoàng tộc họ Long ngây ra vì kinh sợ, sau đó vội vã quát lớn.
Thượng Quan Nhu cũng kinh ngạc, cô ta không ngờ chỉ lời qua tiếng lại một chút, Mã Siêu liền ra tay với Long Khoa luôn.
Lúc này, đôi mắt Mã Siêu đã chỉ còn một màu đỏ máu, bên dưới đó cất giấu một khát khao giết người cực kì nồng đậm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Long Khoa, gằn giọng: “Ông tha thiết muốn chết đến vậy à?”
Tuy anh ta đã bị thương nặng nhưng lúc này vẫn có thể bộc phát ra hơi thở vượt xa cảnh giới Thần Cảnh trung kỳ.
Long Khoa vốn chỉ là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ mà thôi, đúng là không đủ khả năng chống trả lại Mã Siêu.
Các cao thủ Hoàng tộc họ Long đều nổi giận, buông lời đe dọa: “Tên khốn kia, thả điện hạ ra mau!”
“Kẻ nào dám sủa càn thêm một tiếng, tôi sẽ giết tên rác rưởi này!”
Đôi mắt đỏ như máu của Mã Siêu đảo qua các cao thủ Hoàng tộc họ Long một lượt, lạnh lùng nói.
Đồng thời, bàn tay đang chộp lấy cổ Long Khoa đột nhiên tăng lực siết mạnh.
Long Khoa lập tức trợn trắng mắt, biên độ giãy giụa càng ngày càng nhỏ.
Các cao thủ Hoàng tộc họ Long đều sợ hãi ngây người, nhưng chỉ dám tức tối trừng mắt nhìn mà không dám nói gì, cứ thế trơ mắt xem Long Khoa bước dần đến chỗ thần chết.
“Huỵch!”
Ngay khi Long Khoa sắp tắt thở, Mã Siêu vung mạnh tay, ném ông ta ra xa, thân thể Long Khoa văng xa chục mét, đập thẳng vào một gốc đại thụ.
Ông ta hộc ra một ngụm máu tươi, hơi thở võ thuật trên người nháy mắt đã yếu ớt hẳn.
“Mày muốn chết à!”
Vài tên cao thủ của Hoàng tộc họ Long đều nổi giận, lăm lăm muốn ra tay.
“Dừng lại!”
Long Khoa cố nén cơn đau, quát lớn một tiếng, loạng choạng bò dậy, nhìn về phía Mã Siêu, sắc mặt cực kì tức giận, nhưng bên dưới lớp vỏ giận dữ đó còn cất chứa đôi phần sợ hãi.
Vừa rồi, ông ta thật sự cảm nhận được, Mã Siêu muốn giết mình.
Dựa vào thực lực Mã Siêu vừa bộc lộ ra, ông ta hoàn toàn không phải đối thủ của kẻ này, dù các cao thủ của Hoàng tộc họ Long liên hợp lại cũng chưa chắc có thể đối phó với Mã Siêu.
Nếu có thể đối phó được thì không nói, nhưng nếu không đánh thắng được thì sao?
Mã Siêu nhất định sẽ giết ông ta!
Ông ta không dám đánh cược phen này!
Cho nên, ông ta chỉ có thể ngăn đám cao thủ Hoàng tộc họ Long lại, không cho bọn họ tấn công Mã Siêu.
Mã Siêu lạnh lẽo liếc nhìn Long Khoa một cái, sau đó lại nhìn về phía võ quán, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Các thế lực khác còn đang định châm chọc đôi câu, nhưng khi thấy Mã Siêu mạnh mẽ đến thế, không ai dám lên tiếng nữa.
Trước kia, Mã Siêu từng phát huy được thực lực võ thuật ở cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong, bọn họ đã tận mắt chứng kiến, tuy lúc này Mã Siêu đã bị thương nhưng ai dám bảo đảm anh ta không thể phát huy thực lực Thần Cảnh đỉnh phong một lần nữa?
Không một ai còn dám chọc vào Mã Siêu lần nữa.
Thượng Quan Nhu liếc nhìn Mã Siêu, cô ta tự kiêu vì bản thân đã ba mươi năm, nhưng trước mặt Dương Thanh và Mã Siêu, cô ta không cách nào kiêu ngạo nổi.
Diệp Xung vốn cũng là một nhân vật nổi bật trong giới trẻ của bốn Hoàng tộc lớn, nhưng cũng chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, so sánh với Dương Thanh và Mã Siêu, đúng là chẳng đáng để nhắc tới.
Anh ta cực kì không cam lòng nhưng đành bất lực, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn trong lòng, hi vọng Dương Thanh sẽ mất mạng trong trận chiến này.
Bấy giờ, bên phía võ quán đã biến thành một mớ hỗn độn.
Thời điểm cao thủ Siêu Phàm Cảnh đánh nhau, các cao thủ Thần Cảnh căn bản không thể nhìn rõ bóng dáng bọn họ, chỉ có thể cảm nhận được từng luồng hơi thở điên cuồng cực mạnh khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Võ quán Yến Đô đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát, Dương Thanh và Vương Chiến đều đã tiến vào trạng thái mạnh nhất.
Không một ai hay, lúc này thân thể Vương Chiến đang phải chịu đựng một áp lực lớn cỡ nào, sức mạnh đang cuồn cuồn không ngừng tăng lên bên trong cơ thể như đang muốn làm nổ tung lão ta.
Lão ta vẫn gắng gượng chống đỡ, mặc dù mắt, mũi, tai, miệng đều đã đổ máu nhưng vẫn dốc toàn lực chịu đựng, bởi vì lão ta biết, một khi mình không chịu nổi nữa, Dương Thanh sẽ thực sự xong đời.
Thời điểm này đã cách lúc lão ta uống thuốc chừng bảy, tám phút, lão chỉ còn chừng hai, ba phút nữa là tới thời khắc cuối cùng.
Nhưng đến bây giờ, Dương Thanh vẫn chưa hề có bất kì dấu hiệu tỉnh táo nào, luồng hơi thở điên cuồng bạo liệt trong người anh vẫn đang liên tục tăng lên, điều này làm lão ta lo lắng vô cùng.
“Cậu Thanh, vì vợ con cậu, vì bạn bè, người thân quanh cậu, cậu nhất định phải vượt qua được!”
Vương Chiến tung một quyền cực mạnh, quát lớn: “Cậu Thanh, mau tỉnh táo lại!”
Vương Chiến vừa gào rống kêu gọi, vừa điên cuồng công kích Dương Thanh.
Lúc này, hơi thở võ thuật của Dương Thanh đã vượt xa lão ta, dù lão ta có dốc toàn lực cũng không thể gây thương tổn cho Dương Thanh, chỉ khi để Dương Thanh phát tiết tất cả ra ngoài thì anh mới
.