“Em không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe anh nói.”
Đinh Thu Huyền lấy chăn che kín mình lại, khóc càng đau lòng hơn, càng khóc âm thanh càng lớn.
Giang Nghĩa hoàn toàn bó tay.
Thân là chiến thần Tu La, trên chiến trường anh có thể g.ết chế.t kẻ thù, lấy một địch trăm, cảnh tượng kinh khủng gì anh cũng có thể thản nhiên đối phó, nhưng mà khi gặp phải chuyện của phụ nữ thì anh không có cách giải quyết.
Đối mặt với phụ nữ, cho dù sắt đá đến đâu thì cũng sẽ trở nên mềm lòng.
Đầu tiên là Tô Nhàn khóc, bây giờ lại là Đinh Thu Huyền khóc, trong vòng một ngày có thể khiến hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần phải khóc dữ dội, bản lĩnh này ngoại trừ Giang Nghĩa ra thì cũng không thể tìm thấy người thứ hai.
Anh thở dài, cố gắng kiên nhẫn hỏi: “Bà xã, em đừng đau lòng mà, nói cho anh biết rốt cuộc là có chuyện gì có được không?”
Anh cho là có thể an ủi Đinh Thu Huyền.
Ai biết phụ nữ đã nổi giận thì căn bản không nói đạo lý, cho dù là một người phụ nữ có lý trí và hiểu tri thức lễ nghĩa, một khi nổi giận thì chắc chắn không thể nói chuyện đàng hoàng.
Đây chính là chỗ phiền phức của phụ nữ.
Nhưng cũng là điểm đáng yêu của phụ nữ.
Đinh Thu Huyền vén chăn ngồi dậy, cô hét lớn với Giang Nghĩa: “Anh quan tâm em như thế làm cái gì, sự sống chết của em có liên quan gì tới anh? Anh đi đi, anh đi tìm người phụ nữ khác đi.”
Giang Nghĩa dở khóc dở cười: “Anh làm gì có người phụ nữ nào khác ở bên ngoài?”
“Haha, ở bên ngoài anh không có người phụ nữ nào khác, anh đều dẫn phụ nữ về nhà, còn thể hiện tình cảm trước mặt em. Anh, anh chính là đồ khốn nạn.”
Lúc này, cho dù có ngốc đến đâu thì cũng hiểu có chuyện gì xảy ra.
Như vậy là ghen rồi.
Giang Nghĩa thăm dò thử hỏi: “Em nói là… Tô Nhàn?”