Vừa thấy sắc mặt của lão như thế, Dương Khai liền biết nhất định đã tìm được thứ tốt gì, ánh mắt không khỏi sáng lên, vội lén lút đi tới.
Theo Thường Khởi đi ra ngoài, Dương Khai mới truyền thần niệm hỏi. – Có phải phát hiện dấu vết của linh vật thiên địa kia?
– Nó trốn ở trong này sao? Thường Khởi sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
– Là trốn trong này, đi vào đường kia, đáng tiếc tôi vẫn không phát hiện được.
Thường Khởi lắc đầu, trả lời: – Lão không phải tìm cậu vì nó, nhưng lão phát hiện một thứ rất đặc biệt. Lão hủ ánh mắt vụng về, không thể nhận ra, lại không dám tùy tiện đụng tới. Cậu đến từ thế giới bên ngoài, kiến thức rộng rãi, hẳn là biết được gì.
Nghe Thường Khởi nói vậy, dù Dương Khai có chút thất vọng, nhưng cũng có chút mong chờ, liền không nói nữa, theo hắn đi vào trong đường hầm khác.
Quặng thánh tinh trong đường hầm này đã bị Thường Khởi khai thác một chút, nhưng không nhiều bằng Dương Khai, chỉ mới khoảng phân nửa. Ngay cả như vậy, cũng là một khoảng tài sản rất lớn.
– Cậu xem thử, nhận ra là gì không? Thường Khởi chỉ phía trước.
Dương Khai nhìn theo lão chỉ, ánh mắt không khỏi co rút.
Trong quặng thánh tinh phía trước, lại khảm vào một cái cây nhỏ, bất luận cành hay lá đều như tinh thạch mài thành, trong suốt trắng nõn, nhìn rất xinh đẹp.
Nó như mọc ra từ trong quặng thánh tinh, giống như hóa thạch bị đông cứng trong đó, rất là sống động.
Từ trên đó không cảm nhận được bất kỳ sức sống gì, nhưng lại có hơi thở kỳ diệu tỏa ra từ cành lá. Bất luận Thường Khởi hay Dương Khai, lúc cảm nhận được hơi thở này đều cảm giác như được thể hồ quán đính.
Thậm chí Thường Khởi đã nhận ra, bình cảnh nhiều năm của mình mơ hồ có dấu hiệu thả lỏng.
Tình huống này dọa lão nhảy dựng, vội kiềm chế thánh nguyên đang rục rịch, không dám có tạp niệm.
Nơi này là Lưu Viêm Sa Địa, cường giả Phản Hư Cảnh đi vào trong này là chết chắc. Hiện tại Thường Khởi là Thánh Vương tam tầng cảnh đỉnh phong, một khi đột phá ở trong này, sẽ là Phản Hư Cảnh, đến lúc đó hắn sẽ chết dưới quy tắc thiên địa của Lưu Viêm Sa Địa, tuyệt không thể nào thoát khỏi.
Chính vì có cố kỵ này, Thường Khởi phát hiện ra gốc cây bạch ngọc đó, liền vội đi tìm Dương Khai.
Một là lão không biết vật này, không biết xử lý thế nào, hai là lão không dám tùy tiện chạm tới, lỡ như thứ này làm lão đột phá, vậy thật là tốt quá hóa dở, dù cho lão biết đây tuyệt đối là thứ tốt.
Dương Khai lại không kiêng kỵ chìm đắm trong không khí kỳ diệu này, vẻ mặt toát ra thần sắc thoải mái.
Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục bình thường, sắc mặt thay đổi nhìn cây nhỏ trong quặng thánh tinh, thật lâu sau mới thở hắt ra: – Hẳn đây là Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ.
– Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ? Thường Khởi rõ ràng mới nghe lần đầu, không khỏi ngạc nhiên hỏi: – Nó là gì?
– Một loại chí bảo thiên địa! Dương Khai giọng trầm thấp: – Tồn tại cao hơn một cấp so với linh vật thiên địa, trước kiatôi xem qua ghi chép về nó trong điển tịch. Nó sẽ có tỷ lệ cực nhỏ sinh ra trong quặng thánh tinh thượng phẩm mỏ giàu, hút hết tinh hoa quặng thánh tinh, trải qua cả chục ngàn năm, mới sinh ra một gốc cây non. Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ này đã cao ba tấc, tối thiểu đã tồn tại trong này 20-30 ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn.
Thường Khởi không khỏi rung động.
Bất kể là vật gì tồn tại 20-30 ngàn năm, đều là cực kỳ dữ dằn, dù cho một gốc cỏ dại, cũng có thể thông linh, biến thành linh vật thiên địa.
Mà gốc Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ này lại sinh ra trong quặng mỏ thánh tinh, hơn nữa còn là mỏ giàu thánh tinh thượng phẩm, chỉ riêng khởi điểm đã vô cùng cao, có thể tưởng tượng được nó có giá trị kinh người thế nào.
Dương Khai có thể biết được điều này, tự nhiên là thấy được từ Tông Ngạo Vũ Bộc Tinh. Trong điển tịch của Tông Ngạo rất lộn xộn, nhưng nhờ vậy, hắn mới có thể biết được những thứ rất kỳ diệu. Trong điển tịch đó chẳng những có ghi lại Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ, còn nhớ Ôn Thần Liên, những loại chí bảo thiên địa khác.
Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ giá trị dù không lớn bằng Ôn Thần Liên, nhưng bảo vật bình thường không thể sánh được với nó.
Nhưng bất luận là Ôn Thần Liên hay Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ, trong toàn bộ Tinh Vực, các võ giả cũng chỉ nghe chứ chưa từng thấy, chỉ ở trong niên đại rất xa xưa, chúng từng thoáng xuất hiện, sau đó biến mất tăm.
– Nó có diệu dụng gì? Có thể luyện đan không? Thường Khởi thấy Dương Khai quả nhiên biết về vật này, lập tức liền hỏi.
– Luyện đan? Dương Khai cười ha ha. – Tự nhiên có thể dùng luyện đan, nhưng nếu như đem nó đi luyện đan, vậy đúng là tàn phá của trời. Để những cường giả biết được sự tồn tại của Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ, chỉ sợ sẽ nghiền xương chúng ta thành tro.
– Khụ khụ… Thường Khởi xấu hổ đỏ mặt, biết mình kiến thức nông cạn, đi hỏi một câu buồn cười.
– Diệu dụng lớn nhất của nó, lão đã cảm nhận được, tu luyện ở gần nó, có thể giúp võ giả đột phá bình cảnh, đây là thứ tốt. Dương Khai tặc lưỡi nói.
Có thể giúp võ giả đột phá bình cảnh, đa số là những loại đan dược đặc biệt. Nhưng mà đan dược dùng rồi, nếu không đột phá thì cũng mất, dùng viên thứ 2 không có hiệu quả. Nhưng mà Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ thì khác, nó có thể chân chính khiến võ giả hiểu thấu được tâm cảnh cảnh giới của mình, bình cảnh cũng tự nhiên tiêu trừ.
Dùng đan dược là ngoại lực thúc đẩy, còn Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ kỳ diệu lại cởi bỏ xiềng xích cho võ giả từ căn bản, hiệu quả hai bên không cùng một tầng thứ.
Quả nhiên, Thường Khởi nghe vậy, ánh mắt sáng lên, người kích động đến run rẩy.