Tô Nhàn khóc rất đáng thương.
Bởi vì cô ta hiểu những câu nói lúc nãy Giang Nghĩa là đã thẳng thắn từ chối cô ta.
Cô ta có thể yêu Giang Nghĩa, điều này không sai, nhưng mà Giang Nghĩa tuyệt đối sẽ không chấp nhận phần tình cảm này, tình yêu này đã được định sẽ trở thành tiếc nuối.
Gặp Dương Quá một lần, lầm lỡ cả đời.
Quách Tương yêu Dương Quá tha thiết, nhưng trong lòng Dương Quá vĩnh viễn chỉ có cô cô.
Có thứ tình yêu nào đó ngay từ khi nó được sinh ra thì đã chú định sẽ trở thành bi kịch, sẽ trở thành tiếc nuối, sẽ trở thành kỷ niệm vĩnh viễn trong lòng.
Lần này, Tô Nhàn khóc thật lâu.
Khóc đến mức không còn sức lực.
Giang Nghĩa đưa Tô Nhàn về nhà, sau đó mới lái xe về nhà họ Đinh.
Dừng xe lại.
Anh đi đến cửa nhà, đẩy cửa ra, trong phòng trống không, một chút âm thanh cũng không có.
Đinh Nhị Tiến đã đi làm, có lẽ là Tô Cầm đã đi chợ mua thức ăn tối, vậy còn… Thu Huyền?
Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, anh ném hết tất cả mọi chuyện của Tô Nhàn ra sau đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi gọi: “Bà xã ơi, anh về rồi.”
Không có tiếng trả lời.
Giang Nghĩa có chút nghi hoặc.
Những lúc như thế này Đinh Thu Huyền sẽ vô cùng chủ động nhiệt tình chào đón anh về nhà, cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ vui vẻ gọi lại một tiếng ông xã.
Nhưng mà ngày hôm nay, trong căn phòng im lặng đến đáng sợ.
Thu Huyền cũng ra ngoài rồi?