“Rượu này cay quá!” Người đàn ông thấp bé võ võ lồng ngực của mình.
Trương Thác cười ha ha: “Rượu mà mọi người uống trước đây là rượu được làm từ gạo và một số trái cây, không giống rượu bây giờ đều được chiết xuất từ cồn, đương nhiên là ông sẽ cảm thấy cay rồi”
“Thật sảng khoái!” Người đàn ông thấp bé cắn xuống một ngụm gà quay: “Ông đây cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa được ăn thịt!”
Các loại mùi thơm từ đồ ăn bay ra khắp nơi, cộng thêm tiếng kêu to của người đàn ông thấp bé, đã đánh thức những người khác dậy, bọn họ lục tục đi ra khỏi phòng lần theo mùi hương tìm đến chỗ đám người Huyền Thiên Lân, khi bọn họ nhìn thấy những vật tư mà Trương Thác mang đến, trên mặt ai cũng lộ ra biểu cảm giống như người đàn ông thấp bé khi nhìn thấy thịt, bọn họ đều đỏ mắt nhìn chăm chằm đống thịt trên bàn, lao thẳng đến bàn ăn, cầm thịt bò kho và những cái đùi dê đã được nướng chín, bắt đầu ăn ngấu nghiến, trên mặt mỗi người đều lộ ra sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
“Tôi… Tôi còn cho rằng, cả đời này mình sẽ không bao giờ được ăn thịt nữa!” Một người đàn ông vừa ăn vừa khóc, nước mắt cũng chảy xuống, phải biết răng bọn họ ở nơi này chờ đợi không phải chỉ là một hai năm, cũng không phải hai ba chục năm mà là hơn trăm năm, phản ứng của những người này.
Trương Thác cũng đã sớm dự đoán được.
“Các vị tiền bối đừng vội, ăn từ từ thôi, nếu tôi đã có thể tùy ý ra vào nơi này, thì sau này một ngày ba bữa cơm của các vị tiền bối, sẽ do Trương Thác tôi bao hết!” Trương Thác lớn tiếng nói.
“Người trẻ tuổi, cậu có thể nói cho chúng tôi biết, nếu cậu đã có được khả năng rời khỏi đây rồi, sao cậu không đi luôn đi còn quay lại làm gì!” Một người phụ nữ đang ăn thịt bò, bĩu môi nói.
“Cũng như tiền bối đã nói tôi có thể tùy ý ra vào tôi cũng có thể lựa chọn rời đi, nhưng nghĩ tới các vị tiền bối đang ở trong một cái lồng giam trống vắng hiu quạnh, tôi liền mang một chút đồ ăn xuống cho mọi người.” Trương Thác cười nói: “Vừa nãy tôi mới cùng Huyền Thiên Lân tiền bối làm thử nghiệm, chỉ cần tôi muốn đi ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đi ra, cũng sẽ không bị nhốt ở nơi này”
“Ai, người trẻ tuổi lúc cậu tiến vào nơi này sao cậu không cân nhắc kĩ lưỡng trước, nếu như lần trước cậu ra ngoài được chỉ là trùng hợp thôi thì phải làm sao?” Một ông già hỏi, lúc ông già kia hỏi vấn đề này, người ở chỗ này bao gồm cả Huyền Thiên Lân đều sững sờ.
Đúng vậy, trước khi Trương Thác vào trong này, cũng chưa nghĩ tới vấn đề này? Nếu như lần trước anh ra ngoài được chỉ là trùng hợp, chỉ sợ lần đưa đồ này có đi không có về, anh sẽ không rời khỏi đây được nữa, vậy thì phải làm thế nào?