Tiết Tu Trác đứng lại, quay người, cũng nhìn về phía Linh Đình. Đôi mắt Linh Đình không biết né tránh, nàng bình tĩnh giống hệt Tiết Tu Trác.
“Ta là nữ nhân, ” Linh Đình nói, “nếu như tiên sinh mới là vì nguyên do này mà không chịu dạy ta, vậy ta thỉnh cầu gặp lão một lần.”
Tiết Tu Trác lại quay người thay giày. Tiếng mưa rơi bên ngoài thêm dày nặng, hắn nói: “Không phải, ngươi và lão không có duyên phận sư đồ thôi, ta sẽ tiếp tục dạy ngươi.”
“Duyên phận là chuyện không thể chín bỏ làm mười nhất, thánh sư khó cầu, ta không muốn cứ như vậy bỏ qua một vị tiên sinh, ” Linh Đình chống thân đứng dậy, “tiên sinh.”
Thế nhưng Tiết Tu Trác chẳng để ý, cũng không đáp lời lại. Hắn vén mành, gã sai vặt chờ đợi bên ngoài vội bung dù, hắn không để hạ nhân đụng vào sách vở, xuống bậc liền đi khỏi.
Linh Đình đứng tại chỗ, ánh mắt xuyên khe hở mành kia nhìn thấy Tiết Tu Trác thoáng qua mấy lần liền biến mất trong mưa. Nàng biết đây là sự cự tuyệt âm thầm của Tiết Tu Trác. Bất luận những người khác đánh giá Tiết Tu Trác làm sao, trong mắt Linh Đình, bên dưới mặt nạ ôn hoà nho nhã của hắn chính là sự lạnh lùng bình tĩnh đến cực đoan, hắn thậm chí có một ít tự phụ, sẽ không chịu để người bài bố, cũng rất khó nghe lời người ta.
Linh Đình chỉ có thể coi như thôi, nàng ngồi về chỗ, mở sách luận Tiết Tu Trác để lại, mô phỏng nét chữ của Tiết Tu Trác. Nhưng nàng vĩnh viễn không viết giống được, bởi vì nàng không biết thu liễm êm dịu, bút họa của nàng như lưỡi đao, trước nay chưa từng biết vòng vo.
***
Mấy tháng sau đó, mặt trời khô nóng chói chang bạo chiếu Ngọc Long đài, nơi đó đông đảo triều thần đang quỳ, là quan chức hàn môn do Hải Lương Nghi dẫn đầu. Sau tháng sáu, Hàn Thừa đã mang về nam hài từ bổn gia của hắn, đồng thời công bố rằng người này là di mạch của Lý thị.
Bệnh tình Hải Lương Nghi được Diêu Ôn Ngọc dốc lòng chăm sóc đã hồi phục hơn nhiều. Chuyện thứ nhất lão vào triều làm chính là dựa vào thân phận Nguyên phụ nội các, bác bỏ tấu chương của Hàn Thừa, đồng thời yêu cầu kiểm tra thực hư thân phận của người này. Thế nhưng hoàng đế Lý thị đều đã chết, dựa vào thái hậu cũng không cách nào xác định người này rốt cuộc là có phải là di mạch của Lý thị hay không, hai bên rơi vào cục diện bế tắc, ai cũng không chịu nhường ai một bước.
“Thời Vĩnh Nghi ta là Đồng tri của tám đại doanh, còn là tướng lĩnh số một dưới trướng Quang Thành gia, ta có thư mật Quang Thành gia uỷ thác trên người, Nguyên phụ, vậy cũng không đủ sao?” Hàn Thừa gần đây đắc thế, ở trên triều đình cũng dám phản bác Hải Lương Nghi rồi.
Hải Lương Nghi sau bệnh tinh lực không còn như trước nữa, đứng thẳng chốc lát liền sẽ tâm hoảng tay run, lão bước ra khỏi hàng nói: “Nói không có chứng, nếu Chỉ huy sứ chịu đưa thư mật ra công khai với mọi người, giao cho nội các thẩm tra, ngươi với ta cũng không cần phải tranh chấp trên triều đình như vậy.”
Hàn Thừa cười lạnh trong lòng, trước mắt không có hoàng tự, chỗ trống đế vị là chuyện Hải Lương Nghi cần gấp. Lão không chịu nhượng bộ thế này nhất định là đã thăm dò được ứng cử viên tốt rồi, hắn liền nói: “Bây giờ đế vị đã trống chỗ cả tháng trời, Nguyên phụ còn muốn chờ cái gì? Nội các thương nghị tới thương nghị lui, cũng không thương nghị ra được chương trình nào sao?”
Cả người Hải Lương Nghi thấm mồ hôi, lão hơi tức ngực, thở dài một hơi mới nói: “Chúng ta trùng lý gia phả, tìm được con thứ của thứ tử Yến vương đời trước còn đang ở Hòe Châu, đây là huyết mạch Lý thị có chứng cớ theo được. Tuân theo quy củ, bây giờ ứng cử viên ngôi thái tử, trừ hắn ra không thể là ai khác.”
“Yến vương là Hòe Châu vương năm Vạn Tuyên, dòng chính chết trận Lạc Hà quan, thứ hệ bên dưới đều là dòng nhánh, tỉ mỉ mà tính ra, làm sao có thể xưng là huyết thống Lý thị? Con thứ của thứ tử Yến vương đã tuổi gần bảy mươi, sao còn có thể chủ chánh?” Hàn Thừa mỉm cười, “Huống hồ đường này xa xôi gồ ghề xóc nảy, giày vò hắn như vậy, làm sao hắn chịu nổi? Nguyên phụ, việc này căn bản là không thể nói thông được!”
Hai bên tranh chấp không ngừng, bên ngoài còn có học sinh Quốc tử giám đang quỳ. Thái hậu cách bức rèm châu nghe hồi lâu mới nói: “Việc này tuy rằng cấp bách nhưng vẫn cần thương nghị. Các lão, nội các phò tá chính trị, ai gia không có chuyện qua loa cho xong, nếu ngươi có dị nghị thì có thể đến Minh Lý đường gặp mặt nói chuyện với ai gia, nói bọn học sinh tản đi đi.”
Bà nói nhỏ nhẹ, Hải Lương Nghi lại nghe ra sự không hài lòng.
Hàn Thừa tuy rằng cực lực tiến cử người này, nhưng trước sau đều dùng thân phận Đồng tri tám đại doanh ngày trước để tấu lên, không thể khiến quan chức thế gia đồng ý nhất trí được. Đây một là vì chuyện sau đó, Hàn gia có thể trở thành chỗ dựa duy nhất của tân đế, hai là để tránh hiềm nghi.
Việc tránh hiềm nghi này vô cùng quan trọng.
Hoa Tư Khiêm cùng Phan Như Quý đều kẹt ở chỗ không hiểu tránh hiềm nghi, kết bè kết cánh là tối kỵ trong triều. Thời gian thái hậu lại lên chủ chánh không ngắn, bà bây giờ giống với hoàng đế, không chịu nổi nhất là hạ thần tụ lực, hình thành sức mạnh bức bà quyết sách, bởi vậy không vì lấy lòng mà đề bạt quan chức hàn môn, cũng không vì xây vững quyền binh mà đề bạt quan chức thế gia. Bà tựa hồ sáng tỏ Đại Chu đã chạy tới một điểm nào đó rồi, so với ký thác hy vọng lên con rối giống như mấy năm trước đây thì không bằng giao cho chính mình.
Hải Lương Nghi bệnh lần này tới hai tháng trời, quan chức hàn môn giờ đây thần hồn nát thần tính, dùng Khổng Thu Sầm Dũ dẫn đầu, tổ chức bao nhiêu âm thầm thảo luận, nhiều lần bẩm tấu lên cầu thỉnh thái hậu để cho Hải Lương Nghi hồi triều xử lý công việc. Không chỉ vậy, học sinh trường thái học cũng dám to gan bàn suông quốc sự, tháng sáu mới đến, đã có tin đồn thái hậu đoạt quyền tự lập.
Thái hậu không đàm luận rõ ràng với Hải Lương Nghi, nhưng lại tăng số lần nội hoạn đi vào thăm hỏi, đây là một loại thúc giục biến tướng, cho nên tháng sáu vừa đến, bệnh tình vừa biến chuyển là Hải Lương Nghi đã lên triều. Tuy rằng mấy chục năm quá khứ đều khăng khăng mình tuyệt không kết đảng, không phe phái, nhưng cuối cùng lão lại trở thành hướng gió của hàn sĩ thiên hạ, đây là điều lão muốn phủ nhận cũng không phủ nhận được, lão đã thành một loại “thế” cường nào đó rồi.
Hải Lương Nghi bị bệnh, người trong thiên hạ liền hoảng loạn. Hải Lương Nghi bác bỏ tấu thỉnh của Hàn Thừa, thái hậu vẫn không trả lời, quan chức cùng bọn học sinh cũng đã quỳ một ngày. Lão bất tri bất giác trở thành tâm bệnh của thái hậu, vượt xa cả Hàn Thừa hành sự ương ngạnh.
Hải Lương Nghi kiên cường chống thân, nói: “Học sinh quốc tử giám vốn có chức vụ nghị sự, triều đình chính là nơi thiên hạ chú ý, có đàm luận mới có sách lược. Thái hậu bây giờ chủ chánh cần mẫn, mọi chuyện tự mình làm, nhưng thiết lập quan chức chính là phân ưu cho bên trên, xử lý việc bên dưới. Bọn họ lo lắng quốc sự là phúc của Đại Chu, huống hồ việc thái tử không phải việc riêng. Thần cho là, để cho bọn họ ở đây mới có thể bàn kỹ chuyện tân đế.”
Nội đường không oi bức, khắp nơi đều treo rèm trúc và ướp băng vụn. Hải Lương Nghi thậm chí cảm thấy hơi lạnh lẽo. Lão đáp xong lời ấy liền cúi đầu đứng đấy, thái hậu phía sau bức rèm lặng im thật lâu, đợi đến lúc Hải Lương Nghi đứng đến đau nhức bà mới chậm rãi trả lời.
“Các lão nói có lý, ai gia sẽ nghe theo ngươi. Chuyện con thứ của thứ tử Yến vương, ai gia còn chưa từng thấy gia phả, không dễ kết luận được. Thế nhưng người của Hàn Thừa đã đến rồi, ngươi muốn để Đại lý tự phò tá điều tra, hay là để Hình bộ phò tá điều tra? Ai gia đều nghe theo ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói: Nếu như lý do lên sàn của một nhân vật không đủ sức thuyết phục, hành động không đầy đủ logic, như vậy người đó bất luận là nam hay nữ đều không sửa đổi được sự đổ nát cốt truyện. Ban đầu ta làm sơ đồ tư duy liên quan nhân vật, đã nghĩ tới chuyện nhân vật giới tính nữ có thể sẽ bị thảo luận, thế nhưng không nghĩ tới là lại có thảo luận về các nàng ấy trong truyện có đủ chính kịch hay không. Lúc Thích Trúc Âm xuất hiện đã có người đề cập là tự ta thay thế Mary Sue vào, nhưng thực ra năm trước Thương Tiến Tửu trên weibo đã đăng mấy đoạn ngắn rồi, lúc đó trong số nhân vật xuất hiện đã có Thích Trúc Âm và Linh Đình.
Nếu như sự xuất hiện của nàng không hợp lý, vậy đổi thành ‘hắn’ liền nhất định hợp lý sao.